"Ladies and gentlemen, chuyến bay lần này dự kiến sẽ đáp xuống sân bay
quốc tế sau 15 phút nữa, nhiệt độ ngoài trời hiện đang là 36.."
Thời điểm máy bay hạ cánh, trên mặt Tưởng Thuần đã hoàn toàn không còn
vẻ mặt ủ rũ khi mới lên máy bay nữa, cả người tỏa sáng, nét mặt hồng
hào, còn ngăn không cho Quý Minh Thư chỉnh tốc độ video, nói cái gì mà
giá trị nhan sắc của cậu bé thần tiên nhà cô nàng cần phải chuyên tâm
thưởng thức từng chút một.
Quý Minh Thư câm nín, dứt khoát đem ipad ném cho cô nàng.
Hành lý của Quý Minh Thư đã gửi trước về nước, bên người chỉ mang theo một vali nho nhỏ.
Xuống sân bay, cô vốn đình cùng Cốc Khai Dương gặp mặt, nhưng bên tạp
chí của Cốc Khai Dương quá bận, cần phải về họp ngay lập tức. Cô đành
phải cùng Tưởng Thuần đi dạo một vào, tốt bụng giảng dạy kiến thức khi
đi qua một loạt các cửa hàng miễn thuế.
Tưởng Thuần chưa bao giờ biết mua đồ còn cần phải chú ý nhiều như vậy,
lúc đầu là cùng với Quý Minh Thư vừa đi vừa nghe, về sau không biết vì
lí do gì, cô lại trở thành em gái đẩy hành lí cho Quý Minh Thư, chủ động tìm xe đẩy, đem hành lí của cả hai bước đi băng băng, một mình ôm hết
việc.
Tới chỗ xuất nhập cảnh, dòng người trong sân bay dần dần trở nên dày đặc.
Quý Minh Thư còn đang phân tích mấy chiếc túi xách, giọng nói bỗng nhiên nhỏ dần, bước chân cũng chùng xuống.
"Cô đau bụng à?" Tưởng Thuần nhìn quanh bốn phía, chỉ vào một hướng nói, "Chỗ đó có toilet kìa."
Trán Quý Minh Thư đổ mồ hôi, gian nan đi về hướng toilet.
Cô đi giày cao gót, lại cố gắng đi nhanh như vậy, gót chân dần trở nên tê dại.
Đi vào toilet, Quý Minh Thư mặt tối sầm lại.
Tưởng Thuần cũng nhỏ giọng kinh ngạc hô: "Tại sao lại đông người như vậy!"
Xếp hàng phía trước có ít nhất bảy tám người, hơn nữa đây là WC nhỏ nhất của sân bay, chỉ có bốn phòng, trong đó một phòng để dành cho người
khuyết tật.
Hai phút trôi qua, hàng người không hề có tiến triển nào.
Tưởng Thuần vốn định hỏi Quý Minh Thư, có muốn đi tìm WC chỗ khác không, nhưng lại thấy bộ dạng không nhịn nổi của cô, cứ như sống không còn gì
tiếc nuối. Ánh mắt Tưởng Thuần nhìn quanh rồi buột miệng thốt lên, "Hay
là đi bên này đi, dù sao cũng không có ai."
Cô chỉ về phía WC nam.
Khuôn mặt Quý Minh Thư thể hiện rõ thái độ "Cô điên rồi phải không".
Nhưng Tưởng Thuần rất ân cần, còn chạy vào trong thăm dò một vòng, "Thật sự không có ai, tôi sẽ giúp cô canh cửa."
Quý Minh Thư thấy đầu óc mình cũng sắp hỏng rồi, nghe Tưởng Thuần nói như vậy, sâu bên cũng có tia dao động.
Bụng lại nhói lên từng cơn, còn đau hơn lúc trước.
Cuối cùng, cô rốt cuộc cũng không nhịn nổi, gian nan đeo kính râm lên,
hạ giọng nói với Tưởng Thuần: "Giúp tôi canh chừng, có gì thì nhắn
WeChat."
Tưởng Thuần giống như đang nhận một nhiệm vụ quan trọng, trịnh trọng gật đầu.
-
Ba phút sau, Quý Minh Thư rốt cuộc cũng ý thức được mình đã làm chuyện ngu xuẩn đến mức nào.
Tưởng Thuần: 【 hiện tại không được ra ngoài, có đàn ông đi vào. 】
Năm phút sau.
Tưởng Thuần: 【 thôi xong rồi, cả một đoàn người đang đến gần, cô chờ một chút, nhớ đừng lên tiếng. 】
Quý Minh Thư: 【.. 】
Quý Minh Thư: 【 thế mà tôi lại tin cô 】
Tin nhắn vừa mới gửi đi, Quý Minh Thư nghe được bên ngoài có một nhóm
đàn ông ồn ào tiến vào, chỗ tiểu đứng còn liên tục phát ra âm thanh ái
ngại, còn có một người đàn ông không ngừng gõ cửa, "Người anh em, đang
táo bón à? Lâu như vậy, hay là ngã vào hố phân rồi?"
"..."
Trong không gian chật hẹp, mùi lạ khắp nơi, cô cảm thấy hít thở không thông, từ sau tai đến cần cổ đều đỏ lên.
Cô yên lặng nhắm mắt, nhất thời không hiểu nổi mình đã làm sai chuyện gì mà lại lưu lạc đến WC nam, rơi vào hoàn cảnh bi thảm này, hơn nữa giờ
đây đại não trống rỗng, hoàn toàn không biết phải làm gì mới có thể
thoát khỏi tình cảnh xấu hổ muốn chết này.
Thê thảm nhất chính là, năm phút qua đi, chân cô ngồi xổm đã tê rần, di
động cũng tự động tắt máy, điều này có nghĩa là, cô đã bị mất liên lạc
với chim cánh cụt tình báo nhỏ Tưởng Thuần đang canh cửa kia.
Trước khi bị mất liên lạc, tin tức cuối cùng mà nhân viên tình báo gửi
đến chính là, "Hay là cô cứ đi ra đi, dù sao cũng chẳng ai biết cô"
Hài hước thật.
Quý Minh Thư sống vẻ vang hơn hai mươi năm, cơm có thể không ăn, nhưng mặt mũi không thể không cần.
Cô hôm nay có bị ngột chết ở WC, cũng tuyệt đối sẽ không thể mạo hiểm
chạy ra ngoài khi đang có người, để người ta nói "Cô gái xinh đẹp như
vậy mà lại biến thái đến WC nam"
Cứ ngồi xổm chờ chết một lúc lâu sau, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô cũng không biết bản thân đã trải qua bao nhiêu lần gõ cửa, tóm
lại nửa người dưới đều đã mất hết cảm giác.
"Thịch thịch thịch."
Bên ngoài yên tĩnh một lúc lâu sau, Quý Minh Thư vốn cho rằng không có ai nữa, nhưng bỗng nhiên lại có tiếng đập cửa.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối, đầu chôn vào bên trong, không rên lấy một tiếng.
"Quý Minh Thư, mở cửa, là tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT