Nghe lời hắn nói, ánh mắt Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng không khỏi biến đổi. Tên Tiêu Hà này giống như đã nghe thấy Bất Tử Đại Yêu Hoàng và Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng nói chuyện, cứ như thể là tận mắt chứng kiến vậy.

Mỹ công tử kinh ngạc nhìn dưỡng phụ của mình, hỏi: "Người không phản đối sao?"

Tiêu Hà nhún vai, nói: "Vì sao ta phải phản đối? Dù sao hắn cũng là cha ruột của con. Nói thật, đây cũng là món nợ lớn nhất của ta đối với con. Bao nhiêu năm qua, ta luôn lợi dụng mẹ con các con chính là vì đối phó với hắn. Hiện tại, những gì cần giải quyết đều đã trôi qua, ta cũng đã thắng. Con chịu nhận ta là phụ thân đã khiến ta rất cao hứng, đâu còn có thể trói buộc con nữa. Nếu con có được huyết mạch Bất Tử Hoả Phượng thì tương lai sẽ không thể hạn lượng, rất có thể sẽ trở thành Hoàng Giả mạnh mẽ nhất. Đến lúc ấy, thành Gia Lý nhất định sẽ phát dương quang đại trong tay con. Ta cũng tin tưởng con có thể dẫn đầu Khổng Tước Yêu tộc đi lên vị trí cao hơn, trợ giúp Khổng Tước Yêu tộc phát triển. Con cũng biết, trong Yêu Quái Tộc chúng ta, thực lực là căn bản. Không có đủ thực lực thì nói gì cũng vô ích. Cho nên hiện tại, việc cấp bách là con cần trở nên mạnh mẽ hơn. Hơn nữa, nếu con khôi phục huyết mạch Phượng Hoàng thì sẽ được hai Hoàng Giả ủng hộ, toàn bộ Phượng Hoàng Yêu tộc sẽ coi con là người nhà."


"Ta đã suy nghĩ cẩn thận vì sao Bất Tử Đại Yêu Hoàng lại ủng hộ Lâm Hề Mặc, đơn giản chính là vì Phượng Hoàng Yêu tộc một môn Tam Hoàng chứ sao. Tương lai sau khi con thành Hoàng, Phượng Hoàng Yêu tộc lại có thể nói mình ra đời một Hoàng Giả, Khổng Tước Yêu tộc cũng có thể nói tộc mình đã có Hoàng Giả, Bạch Hổ miện hạ cũng có người kế nghiệp. Cho nên tất cả mọi người đều ủng hộ con. Bởi vì người đắc đạo sẽ được nhiều sự giúp đỡ, trợ lực càng nhiều càng có lợi cho con đường thành Hoàng của con. Ta mắc nợ các con nhiều như vậy, đâu còn có thể yêu cầu con điều gì. Yên tâm đi đi. Còn có, hiện tại ta không phải Khổng Tước Yêu tộc, càng không phải là Khổng Tước Đại Yêu Vương, ta là nhân loại. Con căn bản cũng là nhân loại, nên suy nghĩ vì nhân loại chúng ta, vì thế con càng nên đi."


Nghe hắn nói, Mỹ công tử có cảm giác thông suốt, khẽ gật đầu với Tiêu Hà, "Cảm ơn người."

Ánh mắt Tiêu Hà lại chuyển sang Đường Tam, bốn mắt nhìn nhau, Đường Tam khẽ gật đầu với hắn.

Tiêu Hà trong lòng thầm than. Trước đây không lâu, nhân lúc Mỹ công tử tu luyện, Đường Tam đã một mình tới đây tìm hắn, nói với hắn chuyện Mỹ công tử thức tỉnh huyết mạch Phượng Hoàng.

Không hề nghi ngờ, Phượng Hoàng Yêu tộc và Khổng Tước Yêu tộc là đại địch của nhau, hiện tại Mỹ công tử là tộc trưởng Khổng Tước Yêu tộc, làm sao có thể thức tỉnh huyết mạch Phượng Hoàng? Từ góc độ của Khổng Tước Đại Yêu Vương, tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này, bởi vì sẽ ảnh hưởng đến sự trong sạch của tộc trưởng.

Nhưng Đường Tam đã thuyết phục hắn. Lý do chính là, hiện tại hắn không phải là Khổng Tước Đại Yêu Vương, mà là nhân loại Tiêu Hà. Từ góc độ nhân loại, nhân loại có thể ra đời một vị cường giả đỉnh cấp sẽ có lợi ích cực lớn trong tương lai. Hơn nữa lúc ấy Đường Tam nói với hắn không phải là ngữ khí thương lượng, mà là khẳng định.


Khổng Tước Đại Yêu Vương vô cùng thông minh, hắn tự nhiên hiểu được ý của Đường Tam.

Vì vậy cuối cùng hắn vẫn đồng ý, cho nên mới có cục diện thoải mái như hiện tại.

Đối với Đường Tam, Khổng Tước Đại Yêu Vương vẫn luôn có cảm giác không nhìn thấu, nếu nhân loại có một trí giả như vậy, có lẽ hắn thực sự có cơ hội.

Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng gật đầu, nói: "Hắn nói có đạo lý, ta cũng có cảm giác như thế. Cứ như vậy đi, sẽ đi ngay bây giờ. Đường Tam, ngươi có cùng đi không?"

Đường Tam lại lắc đầu, nói: "Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng nhìn thấy ta thì không sao, nhưng không thể để Bất Tử Đại Yêu Hoàng nhìn thấy, hắn sẽ có cảm ứng. Ngài mang Tiểu Mỹ đi là được rồi. Tiểu Mỹ, nếu có gì không dễ chịu, nàng hãy liên hệ với ta."

Mỹ công tử gật đầu, không có nhiều lời, đi theo Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng rời đi.
Đường Tam cũng không rời đi mà khép cửa phòng lại.

"Tiêu thúc thúc, gần đây người cảm thấy như thế nào?" Đường Tam mời Tiêu Hà ngồi xuống, còn mình thì ngồi đối diện hắn.

Tiêu Hà nói: "Cảm giác rất tốt. Càng tu luyện công pháp ngươi truyền thụ, ta càng cảm thấy thân thể nhân loại thật kỳ lạ, khó trách Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng lại kiêng kỵ nhân loại như thế. Tiềm năng của nhân loại gần như vô tận, nhìn qua không có bất kỳ năng lực thiên phú nào, nhưng nếu có thể tìm được phương thức thích hợp với bản thân thì sẽ tiếp tục tăng lên, giống như bọt biển vậy. Cho nên, lúc trước nhân loại thông phương thức liên hôn miễn cưỡng có được Yêu Thần biến dường như cũng không phải là thích hợp nhất."

Đường Tam lắc đầu, nói: "Cũng không phải là không thích hợp, giống như người nói, tiềm năng và thiên phú của nhân loại thật ra là học tập. Nhân loại có thể học tập tốt hơn, ngoài ra còn có sáng tạo. Thông qua không ngừng học tập và tự mình sáng tạo mới có thể có thành tựu mạnh mẽ hơn trong tương lai. Mà Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc luôn thi hành chính sách ngu dân đối với nhân loại. Nhân loại ngu muội sẽ không có không gian và thời gian suy nghĩ. Đại đa số nhân loại chỉ sống đến năm 20 tuổi, 30 tuổi thì sẽ chết trong hoàn cảnh tàn khốc, vì vậy nhân loại mới chưa từng chính thức quật khởi, do đó sức sáng tạo căn bản không phát huy được. Hiện tại ta đang làm chính là mang đến cho nhân loại không gian sinh tồn yên bình, dạy cho bọn họ tri thức trụ cột, cho họ một lộ trình để họ sử dụng những điều này và phát huy bản năng sáng tạo của mình trong tương lai. Sáng tạo mới là thiên phú chính thức của nhân loại."
Nghe Đường Tam nói, Tiêu Hà lập tức cảm thấy có cảm giác quán đỉnh, đôi mắt đều sáng lên: "Sáng tạo, sáng tạo! Ngươi nói rất đúng, chính là sáng tạo."

Đường Tam mỉm cười nói: "Chờ khi chúng ta rời khỏi Tổ đình, ta sẽ bắt đầu thử nghiệm sáng tạo. Nếu ngài có thể hứng thú thì không ngại xem một chút, nói không chừng cũng có chút dẫn dắt cho ngài."

"Chắc chắn. Qua khoảng thời gian này cảm giác đặc tính nhân loại, hiện tại ta cảm thấy cuộc sống ngày càng thú vị." Tiêu Hà cười nói.

Đường Tam nói: "Xem ra ngài đã buông xuống một ít gì đó."

Tiêu Hà cười khổ nói: "Ngươi ngay cả huyết mạch của ta cũng thay đổi, biến ta thành nhân loại, còn có gì mà không bỏ xuống được chứ? Không bỏ xuống được thì làm được gì? Ta cũng không thể là ta trước đây nữa. Hơn nữa, ta cũng không thích mình trước đây rồi."
Đường Tam mỉm cười, "Đây chính là cảm giác được tái sinh a!"

--------------------

Tâm tình Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng có chút bất định, kỳ thật hắn không biết con gái có chấp nhận thức tỉnh huyết mạch Phượng Hoàng hay không. Trong nhận thức của hắn, Mỹ công tử nhất định là vô cùng căm hận mình, giống như Tô Cầm vậy.

Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng có thể thuyết phục được nàng sao?

Chính vì không tin tưởng cho nên trước khi tới, hắn đã khẩn cầu Bất Tử Đại Yêu Hoàng rất lâu, thậm chí còn nguyện ý từ bỏ huyết mạch của mình, thỉnh Bất Tử Đại Yêu Hoàng rót bản nguyên vào cơ thể Mỹ công tử. Là một người cha, ai lại muốn làm điều này?

Nhưng đối với Mỹ công tử, đây là lựa chọn tốt nhất. Huyết mạch Bất Tử Hoả Phượng mang đến năng lực niết bàn trùng sinh, có thể tăng lên rất mạnh tính an toàn cho Mỹ công tử. hiện tại hắn không dám yêu cầu xa vời, chỉ hy vọng con gái có thể sống thật khỏe, tương lai thành tựu Hoàng Giả là tốt rồi.
Cửa mở, Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng bước vào trước.

Ánh mắt Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng cơ hồ ngay lập tức nhìn ra phía sau hắn.

Hôm nay Mỹ công tử mặc một trang phục bình thường màu trắng, mái tóc đen nhánh được chải đuôi ngựa sau đầu, trông rất sạch sẽ và gọn gàng. Khuôn mặt tinh xảo hơi phiếm hồng, trong đôi mắt to sáng ngời, con ngươi rủ xuống, không có nhìn thẳng.

Nhìn thấy nàng, Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng lập tức cảm thấy hoảng hốt, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Cầm vậy. Đó là một vẻ kinh diễm khó có thể hình dung. Nàng rõ ràng không trang điểm nhưng lại hoàn mỹ không tỳ vết như thế. Trong nhất thời, thân thể vị Hoàng Giả này có chút hơi run run.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play