Tinh Phương Đại Yêu Hoàng trên mặt tràn đầy vẻ đắng chát, ở thời điểm này, hắn thật là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng hắn hay vẫn khó khăn nói: "Ngươi thắng."

Khổng Tước Đại Yêu Vương nở nụ cười, nụ cười của hắn rất xán lạn.

"Ngươi biết là tốt rồi, biết là tốt rồi ... Ta thắng, ta thắng ... Ha ha, ha ha ha ..."

Thân hình Khổng Tước Đại Yêu Vương trở nên cứng ngắc, hắn chậm rãi xoay người, nhìn về phía Vương Phi, có chút thở dốc mà nói: "Ta thắng, nàng nghe được ... sao? Ta đại biểu cho ... Khổng Tước Yêu tộc ... chúng ta ... thắng rồi. Năm đó phụ thân nàng ... không làm được ... ta lại làm được, ta không có ... phụ lòng nàng ... Nàng ... chọn ta ... là đúng. Ta ... dùng trí tuệ ... cho chúng ta ..."

Một tiếng giòn vang từ trên trán Khổng Tước Đại Yêu Vương truyền ra, Khổng Tước kim quan tan vỡ, hoá thành vô số mảnh bay tứ tán.


Thanh âm của Khổng Tước Đại Yêu Vương sau đó im bặt, thần quang trong mắt nhanh chóng biến mất.

"Không được!" Vương Phi đau khổ kêu lên, ôm chặt lấy thân thể hắn, nắm chặt đôi tay đã bị nàng hất ra, "Không, không, không, chàng không thể chết được, không thể chết được! Ta, ta yêu chàng, ta yêu chàng! Chàng sống lại, sống lại cho ta."

Tinh mang lóe lên, Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng loé thân tới, đi tới bên cạnh họ. Vương Phi đang muốn xuất thủ, lại cảm thấy một cỗ Thần Thức cường đại ép mình xuống, sau đó Lâm Hề Mặc điểm một ngón tay lên trán Khổng Tước Đại Yêu Vương, phong bế một khối mảnh vỡ kim quan.

Đôi mắt Khổng Tước Đại Yêu Vương đã khôi phục một tia thần thái, có chút không hiểu nhìn về phía Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng.

"Nói đi, nói cho xong lời ngươi muốn nói. Dù chúng ta thù hận đến cỡ nào, chung quy ngươi vẫn đã cứu thê tử và con gái của ta." Thân thể Lâm Hề Mặc không còn run rẩy nữa, nhưng trong mắt đã ngấn lệ.


Trong mắt Khổng Tước Đại Yêu Vương lộ ra vẻ thoải mái, hắn không nhìn về phía Lâm Hề Mặc, mà là nhìn về phía Vương Phi, bờ môi mấp máy: "Đáp ... ứng ta, sống ... thật tốt ... Ta ...không thể ... nhìn ... tương lai ... Khổng Tước Yêu tộc ... chúng ta ... nàng ... hãy thay ta ... nhìn. Đối xử ... với ... Tiểu Mỹ ... thật tốt ... Tuy rằng ... nàng không có ... quan hệ ... máu mủ ... với ta ... nhưng ta ... đã sớm ... coi ... nàng là ... con gái. So với ... Hề Mặc, ta ..."

Nói xong câu đó, một đời Khổng Tước Đại Yêu Vương, Thành chủ thành Gia Lý ưu tú nhất từ trước tới này đã vẫn lạc, trong chớp mắt khi sinh mệnh kết thúc, trong mắt hắn vẫn không rời thê tử của mình. Giống như hắn nói vậy, đời này hắn chỉ yêu một mình nàng.

Thân thể Vương Phi run rẩy, nàng gắt gao ôm lấy thân thể hắn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn dần lạnh xuống, cảm thụ Thần Thức của hắn dần tiêu biến, cổ họng nàng nghẹn lại, hoàn toàn không nói nên lời.


Tô Cầm ở bên cạnh đã rơi lệ đầy mặt. Dù nói như thế nào, đây cũng là người chiếu cố nàng và con gái trong hơn chục năm qua. Giống như Khổng Tước Đại Yêu Vương đã nói vậy, mặc dù hắn có mục đích riêng, cũng không phải là cha ruột của Mỹ công tử, nhưng hắn là một người cha tốt, là hắn bồi dưỡng Mỹ công tử thành tài.

Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng chậm rãi thu tay lại, cũng không nhìn Tô Cầm, bởi vì lúc này hắn căn bản không biết nên đối mặt với nữ nhân đã vì hắn mà suýt chết nữa.

Hắn hận Khổng Tước Đại Yêu Vương tước đoạt đặc tính huyết mạch Tinh Phượng trên người Mỹ công tử, cũng hận hắn đã cắm vào người nàng huyết mạch Khổng Tước Yêu tộc. Đúng là thời điểm đó Khổng Tước Đại Yêu Vương có tư tâm, thậm chí là không có thiện ý, nhưng hiện tại với tình cảnh này hắn không thể nào hận được, bởi vì nếu như không có hắn, chỉ sợ Tô Cầm và Mỹ công tử đã sớm chết từ nhiều năm trước rồi.
Hiện tại ít nhất người yêu mình còn sống, hơn nữa mình thậm chí còn có cô gái, mà nàng còn ưu tú như thế. Dù trên người nàng không có đặc tính huyết mạch Tinh Phượng, nhưng đã có thiên phú Hoàng Giả, dù nói thế nào, đó cũng là con gái của mình.

Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng Lâm Hề Mặc lấy hết dũng khí, quay đầu nhìn về phía Tô Cầm.

"Ta không dám hy vọng xa vời nàng tha thứ cho ta, ta không biết, ta thật sự không biết nàng vì ta mà chịu khổ nhiều như vậy. Tất cả đều là lỗi của ta, ta đã biết mình sai, ta cũng biết hiện tại làm gì cũng đã trễ. Nhưng may mắn, chúng ta còn có con gái, ta đã là Hoàng Giả, sau này nàng hãy nhìn hành động của ta. Ta chỉ có Tiểu Mỹ là con gái duy nhất, ngoài ra, ta chỉ có một mình. Phượng tộc không phải chỉ có ta là Hoàng Giả, hôm nay ta thề, đời ta, tương lai đều sống vì mẹ con nàng."
Nói xong câu này, hắn chậm rãi lui về phía sau, trên không trung khom người thi lễ với Tô Cầm, mang theo tâm tình cực kỳ phức tạp mà hoá thành tinh quang bay về phía xa, hét lớn một tiếng vang vọng trời đất.

"Chúng ta đi!"

Ở thời điểm này, hắn chỉ có thể lựa chọn rời đi, bởi vì hắn biết rõ, giờ khắc này Tô Cầm tuyệt đối không có khả năng đi cùng hắn, mà con gái hắn sắp kế thừa vị trí tộc trưởng Khổng Tước Yêu tộc. Không sai, Khổng Tước Đại Yêu Vương thắng, nhưng hắn thực sự thua sao?

Trong thời gian ngắn ngủi này, Lâm Hề Mặc đã nghĩ thông suốt rất nhiều thứ, cũng hiểu rõ thâm ý của Khổng Tước Đại Yêu Vương. Thành Gia Lý trong tay mình với trong tay con gái mình thì có gì khác nhau. Hắn còn gì không vừa lòng đây? Dù sao, nữ nhân mình yêu tha thiết cho tới giờ chưa từng phản bội mình, hơn nữa còn vì mình và sinh một cô con gái. Chuyện này với Lâm Hề Mặc mà nói, thậm chí còn suиɠ sướиɠ hơn khi đoạt được một toà chủ thành.
Hắn rút cuộc hiểu rõ vì sao tới giờ Khổng Tước Đại Yêu Vương đều tỏ ra không sợ rồi, gia hoả này thật sự là lợi hại! Hoá ra hắn vẫn luôn chờ mình ở đây. Khổng Tước Đại Yêu Vương vì Khổng Tước Yêu tộc mà cúc cung tận tụy, cũng mở ra lối đi riêng. Không hề nghi ngờ, hắn chắc chắn sẽ thủ hộ con gái trưởng thành, cho đến khi nàng trở thành Hoàng Giả. Mà lúc đó, lấy ràng buộc giữa nàng và Khổng Tước Yêu tộc, thành Gia Lý cuối cùng cũng sẽ luôn thuộc về Khổng Tước Yêu tộc.

Nước cờ này của Khổng Tước Đại Yêu Vương chính là một công nhiều việc, thậm chí có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung. Tổn thất duy nhất chính là tình cảm mấy chục năm giữa Khổng Tước Đại Yêu Vương và Vương Phi. Cho nên khi chân tướng được hé lộ, hắn luôn xin lỗi thê tử, nói ra tất cả tấm lòng của mình. Phần tình cảm này hắn đã kìm nén từ lâu, nhưng vẫn không thể nói hết ra.
Cho nên, đây là một trận đấu bất phân thắng bại, kết cục sau cùng đều khiến song phương hài lòng, mà Khổng Tước Đại Yêu Vương dùng sinh mệnh của mình, dùng tính mạng của mình hoá giải cừu hận giữa Tinh Phượng nhất mạch và Khổng Tước Yêu tộc.

Ai có thể nghĩ tới, Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng luôn căm hận Khổng Tước Yêu tộc, trong tương lai không lâu lại trở thành trợ lực giúp Mỹ công tử báo cáo công tác ở Tổ đình đây? Đây mới là lá bài tẩy lớn nhất của Khổng Tước Đại Yêu Vương, cũng là nguyên nhân Đường Tam không nói sự thật cho nàng biết, dù sao, chuyện này ảnh hưởng quá lớn tới tâm trạng của nàng.

Trong từng tiếng phượng minh, Phượng tộc đã rời đi, trong mắt các quý tộc thành Gia Lý và Khổng Tước Yêu tộc, chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi. Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng đã chiếm thượng phong tuyệt đối, đồng thời rõ ràng muốn toàn lực trấn áp bọn họ vậy mà rời đi như thế. Một trận chiến diệt tộc vậy mà kết thúc như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play