Tất nhiên có thể tiến vào bát cường thi đấu cá nhân, hơn nữa còn sớm tiến vào bán kết, thực lực của hắn vẫn được nhiều người công nhận. Chỉ là độ nổi tiếng của hắn kém hơn Mỹ công tử rất nhiều.

Đây cũng là chuyện Đường Tam muốn. Mỹ công tử phải kế thừa chức Thành chủ thành Gia Lý, cần có uy danh gia trì. Còn hắn thì cần gì đâu? Hắn chỉ cần ẩn giấu phía sau, làm một nam nhân sau lưng nàng là đủ rồi.

Đường Tam không có đến khu vực chờ, mà đi thẳng tới chỗ đợi chiến.

Trong khu đợi chiến, Đại Miêu đang bình tĩnh đứng đó, nhắm mắt dưỡng thần. Ở vòng tứ kết này, hắn là người xuất chiến đầu tiên nên đã đến thẳng đây chờ thi đấu.

Có lẽ là cảm nhận được Đường Tam đến, Đại Miêu mở hai mắt ra. Trong chớp mắt khi nhìn thấy hắn, khuôn mắt vốn bình tĩnh thậm chí có chút lạnh lùng của Đại Miêu lập tức nở nụ cười hiểu ý.


Hai người nhìn nhau, Đại Miêu gật đầu với Đường Tam. Đường Tam cũng lập tức nở nụ cười, giơ ngón tay cái với hắn, "Cố gắng lên!"

"Tất thắng!" Trong mắt Đại Miêu đã tràn đầy chiến ý mãnh liệt.

"Ta chờ ngươi ở trận tiếp theo." Đường Tam mỉm cười vẫy tay với hắn, sau đó quay người rời đi.

Nếu hôm nay Đại Miêu có thể chiến thắng đối thủ thì có nghĩa là, đối thủ ở bán kết của hắn là Đường Tam. Hai người bọn họ quyết định một vị trí tiến vào trận chung kết, cùng một vị trí khác ở hạ khu tranh đoạt chức quán quân cuối cùng.

Trở lại khu vực chờ, Mỹ công tử vẫn chưa đến. Trận đấu của nàng ở phía sau, cho nên đến muộn một chút cũng không sao.

Lúc này khu vực chờ có chút vắng vẻ, cũng không có tuyển thủ nào khác.

Ở thượng khu, Đại Miêu cùng đối thủ của hắn lập tức phải thi đấu nên đã ở khu vực đợi chiến. Đối thủ hôm nay của Đường Tam không tới được, mà các tuyển thủ ở hạ khu còn chưa tới.


Máy truyền tin vang lên.

"Ca, ngươi đến rồi sao?"

"Đã tới." Đường Tam đáp lại.

Ngân quang lập loè, sau một khắc, Mỹ công tử đã lặng yên xuất hiện bên cạnh hắn.

Khuôn mặt trắng nõn của nàng tràn đầy sức sống, hai con mắt sáng ngời có thần, thể hiện ra trạng thái cực tốt. Nhưng trong ánh mắt của nàng dường như có chút tâm tình không biết giải quyết như thế nào, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.

"Thân thể ngươi như thế nào?" Đường Tam hỏi.

"Rất tốt." Mỹ công tử nói.

Lúc này nàng có chút tâm tình bối rối là bởi vì nhớ lại. Mặc dù nàng không thể nhớ vô số mảnh ký ức mà nàng đã thấy khi thi triển Tu La huyết kiếm ngày hôm qua, nhưng nàng chắc chắn rằng giấc mơ khi nàng ngủ có liên quan đến những ký ức này.

Bản thân nàng cũng không giải thích được nguồn gốc của những ký ức này, nhưng nàng cảm thấy nó rất quan trọng đối với mình. Dường như có điều gì đó trong những ký ức này khiến nàng cảm thấy đặc biệt thân thiết.


Cho nên từ sáng đến giờ, nàng vẫn luôn cố gắng nhớ lại. Nhưng làm nàng có chút nản lòng là, dù nàng có cố gắng thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không thể nhớ được những điều đó.

Nàng khống chế Thiên Cơ Linh nên năng lực dự cảm vượt xa người thường, vì vậy nàng lại càng khẳng định những ký ức kia rất trọng yếu. Mà những ký ức này tựa hồ tồn tại trong chính linh hồn mình, hôm qua thi đấu không biết vì sao lại được kích phát ra.

"Ca, một chiêu cuối cùng chúng ta thi triển hôm qua là gì?" Mỹ công tử truyền âm hỏi Đường Tam.

Đường Tam nói: "Đó là lực lượng của một kiện Thần Khí."

"Thần Khí? Ta có thể nhìn nó hay không?" Mỹ công tử hỏi.

Đường Tam nói: "Bây giờ còn chưa được, bởi vì nó không có ở chỗ này. Chúng ta chỉ mượn một điểm lực lượng của nó thôi. Chờ khi ngươi cường đại hơn thì nó sẽ đến bên người chúng ta. Đến lúc đó ngươi có thể nhìn thấy nó."
Mỹ công tử nhíu mày nói: "Không biết vì sao ta cảm thấy Thần Khí mà ngươi nói rất trọng yếu với ta, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tương lai của ta."

Đường Tam mỉm cười nói: "Thần Khí cường đại đương nhiên có thể ảnh hưởng đến tương lai của ngươi rồi. Nó trợ giúp ngươi thậm chí còn lớn hơn Thiên Cơ Linh."

Mỹ công tử mở to mắt, "Ngươi nói là, Thần Khí đưa cho ta sao?"

Tuy rằng nàng không biết kiện Thần Khí là cái gì, nhưng nếu hôm qua chỉ mượn một điểm lực lượng của nó đã có thể chặt đứt một Thần Khí cường đại nổi danh như Huyết Đồ Ma Thương, hơn nữa còn làm Mông Đặc Đặc trọng thương, thậm chí ngay cả vân kiếp cũng bổ ra được thì có thể thấy Thần Khí này chắc chắn có sức mạnh phi thường. Đường Tam vậy mà muốn đem Thần Khí đó cho nàng, đây quá là quý giá rồi.
Đường Tam cười nói: "Ta sớm đã phát huyết thệ thần phục ngươi, ngay cả người cũng là của ngươi rồi, Thần Khí đương nhiên cũng là của ngươi. Chuyện này không có gì."

Mỹ công tử giật mình, trong lòng dâng lên một tia khác thường, hắn nói thật tự nhiên, dường như đây là chuyện rất bình thường.

Đối với Tu La, nàng ngày càng có hảo cảm với hắn. Hắn luôn đi bên cạnh nàng, giống như một huynh trưởng, nhưng lại có thể giúp nàng giải quyết tất cả các vấn đề. Lần thi đấu này, thời gian ở cùng hắn không nhiều lắm, chắc chắn không bằng thời gian nàng bế quan, nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được, tốc độ mình phát triển còn nhanh hơn bế quan lúc trước nhiều. Đây thật sự là bất khả tư nghị. Mỗi lần hắn chỉ điểm, mỗi lần hắn giúp nàng tựa hồ còn hữu hiệu hơn so với phụ thân chỉ điểm.

Hắn rất thần bí, rất cường đại, thậm chí nàng cũng không biết cực hạn của hắn ở chỗ nào. Người khác đều cho rằng trận chiến hôm qua là nàng thắng Mông Đặc Đặc, nhưng chỉ nàng mới biết được, người chiến thắng Mông Đặc Đặc không phải là mình. Dù thực lực được tăng phúc tăng lên trên diện rộng khiến nàng có thể vận dụng lực lượng càng mạnh, nhưng một kích quyết định thắng bại kia, tất cả đều là Đường Tam làm.

Nhưng đồng thời nàng lại có một cảm giác khác, nhất là sau khi cảm thụ một ít mảnh vỡ ký ức. Trong ý thức của nàng, dường như còn có một người quan trọng hơn, đối với mình là quan trọng không gì sánh kịp, hơn nữa tựa hồ còn ở bên cạnh mình. Bởi vì thân ảnh đó tồn tại nên tâm nàng luôn thắt lại. Do đó, tình cảm không cách nào phóng thích.
"Ta sẽ không dùng huyết thệ để ràng buộc ngươi." Mỹ công tử khẽ nói.

Đường Tam cười cười, "Chuyện đó không quan trọng."

Đúng là không trọng yếu, tất cả đều do hắn cam tâm tình nguyện.

Kỳ thật hắn biết sau khi câu thông với Tu La Kiếm thì nàng sẽ có một tia cảm ứng với kiếp trước, đó là cảm ứng do Thần Ý mang lại. Nhưng nàng không thể lấy lại được trí nhớ của mình, dù sao cũng là chuyển thế a! Trí nhớ đã triệt để biến mất, những gì còn lại chỉ là cảm giác mà thôi.

Hơn nữa, Đường Tam cũng không hy vọng bây giờ Mỹ công tử khôi phục trí nhớ của kiếp trước. Đi tới thế giới này, nàng giống như là một người hoàn toàn mới, dù linh hồn vẫn như cũ. Nhưng hắn không muốn nàng vì trí nhớ đã từng mà lựa chọn tiếp nối tiền duyên, mà nhất định phải để nàng kiếp này cũng yêu mến mình rồi mới khôi phục trí nhớ. Chỉ có như vậy mới không có gì tiếc nuối, mới có thể khiến nàng toàn tâm toàn ý trở lại bên cạnh mình. Đường Tam có lòng tin tuyệt đối có thể làm được điểm này, bởi vì hắn sẽ luôn thủ hộ bên người nàng, luôn đối với nàng thật tốt. Trên thế giới này không có người nào tốt với nàng hơn hắn.
Mỹ công tử có chút không dám nhìn hắn, nói: "Đại Miêu đăng tràng rồi."

Đúng vậy, lúc này trên đài thi đấu cực lớn, tuyển thủ hai bên đã leo lên sân đấu.

Đại Miêu cùng lúc trước nhìn qua không có gì khác biệt, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, ánh mắt của hắn càng thêm tự tin, khí tức cũng càng thêm trầm ổn.

Đường Tam có thể cảm giác được, sau khi thi đấu kết thúc, Đại Miêu hẳn là sẽ có cơ hội độ kiếp thành Thần. Hiển nhiên là Hoàng Kim Sư Tử tộc đã đạt được hiệp nghị với hắn, xem như là người ủng hộ sau lưng hắn.

Mà lúc này, đối thủ của Đại Miêu cũng đã xuất hiện. Hắn có hình người, dáng người cao gầy, chiều cao không chênh lệch nhiều với Đại Miêu, nhưng thon gầy hơn rất nhiều. Làn da bên ngoài có ánh vàng nhạt, ngay cả đôi mắt cũng có màu vàng nhạt. Bàn tay và bàn chân dài, toàn thân lộ ra vài phần khí tức lạnh như băng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play