Không hề nghi ngờ, nơi này rất tàn khốc, thậm chí là tàn nhẫn, nhưng đồng thời cũng là nơi có nhiều cơ hội. Những cơ hội này đã hấp dẫn nhiều người dự thi, sau đó liền dâng lên máu và cả tính mạng của mình.

Qua nghe ngóng, Đường Tam phát hiện đoàn chiến còn có một điểm tốt. Một đoàn đội có thể thu được mười trận thắng liên tiếp thì tất cả người còn sống trong đội sẽ thu được danh hiệu quý tộc. Dù là chủng tộc nào cũng như vậy. Điều này so với phụ thuộc thắng một trăm trận liên tiếp thì tiết kiệm thời gian hơn nhiều.

Số lượng người trong một đội ít nhất là ba người, nhiều nhất là mười người.

Báo danh bao nhiêu người, đối thủ tham gia cũng có bấy nhiêu người.

Đường Tam không có trực tiếp báo danh, hắn đi ra khỏi hàng. Khi hắn rời đi thì vang lên rất nhiều tiếng cười nhạo, cũng không ít tiếng mắng hắn là đồ hèn nhát. Nhưng tất nhiên, người đến nơi này báo danh đã quen với tình huống này rồi. Có không ít người xúc động muốn đến báo danh muốn kiếm ít tiền, nhưng lúc đến thì lại sợ hãi rời đi.

Đi đến trước mặt Vũ Băng Kỷ cùng Độc Bạch, Đường Tam chỉ chỉ chỗ báo danh nói: "Muốn thu được thân phận quý tộc có hai phương thức, thi đấu cá nhân thắng liên tiếp một trăm trận hoặc thi đấu đoàn chiến thắng liên tiếp mười trận. Đoàn chiến phải có một bên toàn diệt mới kết thúc. Ít nhất là toàn bộ đối phương đã mất đi sức chiến đấu, nhưng thực tế, đại đa số tình huống đều là gϊếŧ chết toàn bộ."

Vũ Băng Kỷ nói: "Ý ngươi là chúng ta tham gia đoàn chiến."

"Cứ như vậy đi." Độc Bạch quơ quơ quả đấm.

"Đi sang một bên, ngươi có chuyện gì?" Đường Tam tức giận.

"Đương nhiên phải mang theo ta a! Cùng lắm thì ta không thi triển huyết mạch chi lực, ta đứng đó không được sao?" Độc Bạch uỷ khuất nói.

Vũ Băng Kỷ tức giận: "Ngươi sao có thể nói những lời không biết xấu hổ như vậy chứ?"

Độc Bạch cười hắc hắc, nói: "Đây là ta tín nhiệm các ngươi a! Ta tin tưởng các ngươi đủ mạnh. Gọi thêm Cố Lý cùng Chanh tử, chúng ta năm người, vừa vặn tham gia đoàn chiến. Sau đó cùng nhau đi Tổ đình, rất hoàn mỹ a!"

"Tiểu Đường, ta cảm thấy có thể." Vũ Băng Kỷ ánh mắt sáng rực nhìn Đường Tam, trông hắn rất hưng phấn.

Đường Tam cười khổ nói: "Sẽ có nguy hiểm nhất định, các lão sư sẽ không đồng ý."

"Ngươi đây là không tin bản thân hay không tin thực lực của chúng ta? Tử Mẫu Truy Hồn Đoạt Mệnh Đảm ta đã luyện xong rồi." Vũ Băng Kỷ muốn tham gia là có lý do. Một năm này hắn khắc khổ tu luyện, không chỉ tu vi lên đến Bát giai, ở phương diện khống chế Băng nguyên tố đã tiến bộ nhảy vọt, hắn rất có lòng tin với thực lực hiện tại của mình.

Đường Tam nói: "Đi về trước đã. Chúng ta thương lượng với các lão sư một chút."

Trong lòng hắn đương nhiên là muốn tham gia đoàn chiến, tiết kiệm thời gian là trọng yếu nhất.

Trừ Thiên Hồ Biến không được bại lộ bên ngoài, các năng lực khác bị bại lộ cũng không có vấn đề gì. Nếu là người chủ động báo danh, không thuộc về Đấu Thú Tràng thì lúc dự thi có thể đeo mặt nạ che giấu bộ dạng thực.

"Đi!" Độc Bạch vung tay lên, đi đầu bước ra ngoài. Hắn muốn tham gia còn hơn cả Đường Tam và Vũ Băng Kỷ.

Trở lại học viện Cứu Thục, Đường Tam trực tiếp đi tìm Trương Hạo Hiên. Vũ Băng Kỷ đã đi tìm lão sư của mình là Quan Long Giang. Chuyện tham gia đấu thú cần được các lão sư đồng ý mới được.

"Ngươi có nắm chắc không?" Trương Hạo Hiên hỏi Đường Tam.

"Nếu như không bại lộ các loại năng lực ta nắm chắc chừng tám phần. Nếu lựa chọn bại lộ một phần năng lực thì nắm chắc chừng chín phần. Nếu bại lộ toàn bộ thì gần như có thể chắc chắn. Nếu chỉ mang mọi người trở về bình an thì ta tự tin làm được." Đường Tam nói.

Đấu Thú Tràng không cho phép cường giả Thần cấp xuất hiện, đây là quy củ của Tổ đình. Mà Thần cấp trở xuống, hiện tại hắn đúng là không có cái gì để sợ.

Trương Hạo Hiên gật gật đầu, nói: "Nhưng chuyện này rất quan trọng, mấy người các ngươi đều quá trọng yếu với tổ chức. Mặc dù ta quản lý học viện, nhưng ta không thể tự mình quyết định chuyện này. Ngươi phải nghĩ biện pháp thuyết phục các lão sư khác."

Đường Tam nói: "Ta có một ý tưởng. Ngài xem có thể thực hiện được hay không." Hắn thấp giọng nói bên tai Trương Hạo Hiên mấy câu.

Trên mặt Trương Hạo Hiên lập tức trở nên phong phú, sau đó lại trở nên cổ quái, "Ta thấy có thể. Cứ như vậy đi. Ha ha ha. Các ngươi phải cố lên!"

Đường Tam cũng không nhịn được mỉm cười.

Khi hắn cùng Trương Hạo Hiên trở lại học viện Cứu Thục, vừa vào cửa đã thấy Quan Long Giang đen mặt đứng chờ.

Khi hắn thấy Đường Tam, sắc mặt càng đen như đáy nồi, "Đường Tam, ngươi điên rồi sao?"

"Lão Quan, đừng tức giận. Ngươi bình tĩnh một chút." Trương Hạo Hiên vội vàng nói.

"Bình tĩnh. Ngươi bảo ta bình tĩnh thế nào? Đồ đệ bảo bối của ngươi muốn dẫn mấy hạch tâm của chúng ta đi chịu chết, ngươi còn bảo ta bình tĩnh? Chẳng lẽ ngươi dạy hắn như vậy?" Quan Long Giang cố nén xúc động muốn mắng người, tức giận nói.

Vũ Băng Kỷ từ nơi không xa nhô đầu ra, dáng vẻ có chút chật vật, nhất định là vừa bị mắng.

Thực tế đâu chỉ bị mắng, khi hắn vừa nói ý nghĩ này với Quan Long Giang đã bị mắng phun đầy đầu.

"Hắn không biết Đấu Thú Tràng là nơi nào, nhưng chẳng lẽ ngươi cũng không biết?" Quan Long Giang chỉ vào mũi Trương Hạo Hiên, nộ khí phun trào, "Chỗ kia không chỉ tàng ô nạp cẩu mà tràn đầy máu tanh và tàn nhẫn. Bọn chúng căn bản sẽ không cho phép một chủng tộc cấp thấp trở thành quý tộc, đoàn chiến càng là không chết không thôi. Ngươi muốn phá hỏng tình cảnh tốt đẹp nhiều năm chúng ta mới xây dựng được sao? Đệ tử này của ngươi bình thường không xuất hiện, cũng được đi, nhưng vừa xuất hiện liền gây phiền phức lớn như vậy. Muốn chết để hắn đi một mình đi, đừng có liên luỵ đến học viện."

"Đủ rồi!" Trương Hạo Hiên tức giận, "Ngươi trước tiên bình tĩnh, nghe ta nói."

Thanh âm của Quan Long Giang có chút lớn, đã dẫn các lão sư cùng học viên khác đi ra.

"Lão Quan, sao lại tức giận như vậy, có chuyện gì sao?" Mộc Ân Tình là người đầu tiên đến hoà giải.

Quan Long Giang bờ môi hơi động, truyền âm nói với hắn sự tình.

"Cái gì? Điên rồi sao?" Mộc Ân Tình cũng giật mình, ánh mắt nhìn Đường Tam đã thay đổi.

"Các ngươi có thể nghe ta nói hay không?" Trương Hạo Hiên sầm mặt lại, uy thế của trấn trưởng lập tức bắn ra.

Tư Nho thoải mái nhàn nhã xem kịch vui từ gian phòng của mình, cũng không có tiến lên.

"Ngươi nói. Chẳng lẽ do ngươi chỉ điểm?" Quan Long Giang vẫn tức giận như cũ.

Trương Hạo Hiên không nhanh không chậm nói: "Sự tình đương nhiên do mấy gia hoả này nghĩ ra. Nhưng ta không cho rằng bọn họ không có khả năng. Thân phận quý tộc có chỗ tốt như thế nào các ngươi đều biết. Nếu như nhân loại chúng ta có thân phận quý tộc thì có nhiều chuyện thực hiện dễ dàng hơn nhiều. Mà muốn thu được thân phận quý tộc rất khó, đối với chúng ta chỉ có biện pháp là đến Đấu Thú Tràng. Nếu có đủ thực lực thì không bài trừ khả năng này đúng không?"

"Đúng cái gì? Ngươi chẳng lẽ muốn bọn họ đi chịu chết?" Quan Long Giang cả giận nói.

Trương Hạo Hiên nói: "Ngươi hôm nay sao lại xúc động như vậy? Ngươi đừng vội, nghe ta nói hết đã."

Trương Hạo Hiên tiếp tục nói: "Bọn họ muốn tham gia đoàn chiến, ta cũng không đồng ý. Giống như ngươi nói, quá mức nguy hiểm, hơn nữa bọn họ là đệ tử hạch tâm của Cứu Thục. Nhưng Đường Tam nói với ta, nếu bọn họ có thể chứng minh được thực lực của bản thân thì ta sẽ cho phép bọn họ dự thi. Nói cách khác, bọn họ tự tin có thể đối phó với đoàn chiến Đấu Thú Tràng."

"Chứng minh như thế nào?" Mộc Ân Tình tò mò hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play