Đảo Minh Châu.

Mọi người đều đang bận rộn. Từ khi hoàn thành cuộc đại di cư, lấy đảo Minh Châu làm trung tâm, các hòn đảo có con người sinh sống đều bận rộn với khí thế ngất trời.

Thành lập gia viên mới, huy động rất nhiều tài nguyên và quan trọng hơn là thức tỉnh khống chế nguyên tố trong biển nguyên tố. Tất cả đều diễn ra sôi nổi.

Tiêu Hà đứng đầu nhân loại và ban lãnh đạo hiểu rõ tất cả những điều này có được không hề dễ dàng và nhân loại vẫn còn nhỏ yếu như trước. Nhân loại muốn thực sự có được không gian sinh tồn thuộc về mình thì phải cố gắng nhiều hơn nữa và trả một cái giá lớn hơn.

Nhưng hôm nay thì khác, mọi người bận rộn đều dừng lại, bởi vì toàn bộ thế giới thay đổi.

Bầu trời lúc sáng lúc tối, có lúc lại mang đến áp lực rất lớn.

Trong Vô Tận Lam Hải liên tục có những quang điểm màu lam bay lên, bay về phía Tây, chính là hướng Tổ đình.

Tuyệt đại đa số nhân loại không biết đã xảy ra chuyện gì, có người sợ hãi, có người hưng phấn, có người không hiểu. Nhưng trong mơ hồ, bọn họ đều cảm giác được chuyện xảy ra dường như có quan hệ đến mình. Vì vậy bọn họ đều đang đợi, yên lặng cùng chờ đợi, ít nhất phải chờ tin tức chính thức.

Có nhiều người trong lòng thấy sợ hãi, bởi vì bọn họ thật vất vả mới có một gia viên tự do, bọn họ thật sự sợ và lo lắng tất cả bị phá hư.

Có một vách đá ở bờ phía Tây của đảo Minh Châu, trăm mét dưới vách đá là sóng biển dữ dội. Bởi vì Kiến Mộc Quốc thành lập, thuỷ triều nơi này không mãnh liệt, đại đa số thời điểm đều rất yên tĩnh.

Nhưng hôm nay không biết vì sao biển động, nước biển dâng trào, vô số quang điểm màu lam liên tục bốc lên, trên mặt biển có nhiều sinh vật biển không ngừng ló đầu lên, lộ ra vẻ phấn khởi dị thường.

Bầu trời lúc sáng lúc tối, khi thì áp lực rất lớn, khi thì ánh nắng tươi sáng, khi thì huyết vũ tuôn trào.

Lúc này, trên vách đá có một số người đang đứng, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ lo lắng và căng thẳng.

Người đứng đầu chính là Thủ tướng Kiến Mộc Quốc Tiêu Hà, hai bên người hắn phân biệt là Đại trưởng lão Khổng Tước Yêu tộc Khổng Tước Vương Phi và Tô Cầm.

Khi Đường Tam dẫn Tiểu Vũ bế quan ở Tổ đình đã để Tô Cầm đến đảo Minh Châu, sống ở đây và chờ tin tức, tránh nàng lo lắng về sau. Trong lúc đại hôn và đại di cư, Đường Tam đã đoán được về sau Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng sẽ có hành động, vì vậy đã bố trí tốt rất nhiều chuyện trước đó.

Chờ đợi đã kéo dài nửa năm. Hôm nay, thiên tượng đột nhiên thay đổi mạnh khiến mọi người trên đảo Minh Châu vô cùng lo lắng.

Trương Hạo Hiên mang theo các đồng bạn của Đường Tam, Vũ Băng Kỷ, Độc Bạch, Cố Lý, Trình Tử Chanh đều ở đây.

Mỗi lần huyết vũ rơi xuống, lòng bọn họ vô thức thắt lại, bọn họ đều hiểu nó có nghĩa là gì. Huyết vũ tuôn xuống, một lần lại một lần, trong lòng bọn họ lo lắng nhất chính là có Đường Tam và Tiểu Vũ trong đó hay không. Không hề nghi ngờ là Tổ đình đang tiến hành một cuộc tranh đấu cực kỳ kịch liệt, nếu không cũng không có nhiều Hoàng Giả vẫn lạc như vậy. Chỉ là, vì sao những Hoàng Giả này lại vẫn lạc? Bọn họ không biết, nhưng sự căng thẳng đang tràn ngập trong lòng bọn họ.

"Đừng lo lắng, đừng lo lắng, không có việc gì. Đường Tam cho tới giờ đều không mạo hiểm, hắn nhất định đã an bài tốt tất cả rồi mới hành động." Khổng Tước Vương Phi an ủi Tô Cầm lòng nóng như lửa đốt.

Tô Cầm chỉ gật đầu, nhưng không nói gì.

Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên sáng rõ, tất cả cảm giác áp bách trong chớp mắt đều biến mất, bầu trời trong xanh như được gột rửa.

Tiêu Hà, Trương Hạo Hiên và mọi người lập tức trừng to mắt.

Không có cảm giác áp bách, tất cả mọi người cảm thấy thân thể chợt nhẹ và trở nên sảng khoái hơn. Nhưng sự căng thẳng trong lòng họ không vì điều này mà mất đi, ngược lại ngày càng căng thẳng hơn.

Tô Cầm vội vàng nắm chặt hai tay, nhịn không được tiến lên hai bước.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười to đột nhiên vang lên.

"Ha ha ha ha, thành công, thành công, ha ha ha ha!"

Tất cả mọi người đều sửng sốt, theo bản năng đưa mắt nhìn sang hướng tiếng cười truyền đến. Người đang cười to không phải là Tiêu Hà sao?

"Thủ tướng sao có thể khẳng định đây là thành công?" Trương Hạo Hiên kinh ngạc hỏi.

Khuôn mặt căng thẳng của Tiêu Hà lúc này đã hoàn toàn thả lỏng, đưa tay chỉ về hướng Vô Tận Lam Hải, "Các ngươi nhìn đi. Tín ngưỡng lực vẫn bốc lên từ biển rộng, vẫn đang hội tụ về nguồn của bọn nó. Ta luôn chú ý tới điểm này, chỉ cần tín ngưỡng lực còn hội tụ về Tổ đình, có nghĩa là Đường Tam vô sự. Hắn là Hải Thần, chỉ có hắn mới ngưng tụ được tín ngưỡng lực trong Vô Tận Lam Hải. Tín ngưỡng lực còn là hắn vẫn còn. Lúc này, bầu trời quang đãng, không khí dễ chịu, áp lực vị diện không còn, nhưng tín ngưỡng lực còn, này có nghĩa là gì? Bọn họ nhất định đã thành công khống chế Tổ đình, chiến thắng vị diện áp bách. Chỉ có vậy mới giải thích được tất cả trước mắt."

Nghe phân tích của hắn, Tô Cầm lập tức vui đến phát khóc, "Thật sự như vậy? Thật sao? Nếu vậy thì tốt quá!"

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Vô Tận Lam Hải trở nên rất bình tĩnh, tín ngưỡng lực vừa rồi còn bốc lên bỗng dừng lại, sau đó biến mất...

Nụ cười trên mặt Tiêu Hà lập tức cứng ngắc, cơ thể mọi người cũng đồng thời cứng ngắc.

Nước mắt của Tô Cầm cũng đông cứng lại.

"Tiểu Mỹ ----" Tô Cầm lập tức khóc rống lên.

"Đừng khóc, đừng khóc, chỉ là đùa Thủ tướng một chút mà thôi." Đúng lúc này, ngân quang lập loè, hai thân ảnh từ trong ngân quang hiện lên rõ ràng, không phải là hai người bọn họ đang đau khổ chờ đợi sao?

Tiểu Vũ mở hai tay ra, nhào vào lòng Tô Cầm, "Mẹ yên tâm, con rất tốt, không sao."

Từ đại hỉ đến đại bi, sau đó lại là đại hỉ, tâm tình Tô Cầm dao động mãnh liệt, suýt chút nữa đã ngất đi. Trên người Tiểu Vũ tản ra hỗn độn chi khí nhu hoà, làm dịu thân thể nàng, ôm nàng và an ủi tâm tình kích động của nàng.

Tiểu Vũ an ủi Tô Cầm, Tiêu Hà, Trương Hạo Hiên và đồng bạn đã vây quanh Đường Tam.

Nhìn thấy hắn không có việc gì, mọi người đều vui mừng quá đỗi.

Tiêu Hà nói: "Thành công?"

Đường Tam mỉm cười gật đầu.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Tiêu Hà lần nữa trở nên nghiêm túc: "Ngươi đã nói nếu các ngươi có thể độ kiếp thành công thì sẽ rời đi sao?"

Đường Tam than nhẹ một tiếng, lần nữa gật đầu, "Thần Vị của chúng ta đã trở về, không thể ở lại lâu, nếu không sẽ phá vỡ cân bằng vị diện, từ đó làm Pháp Lam tinh tổn thương không thể vãn hồi. Cho nên chúng ta sẽ sớm rời nơi này."

Mọi người đang phấn khởi lại giống như bị dội một chậu nước lạnh, nhất thời có chút thất hồn lạc phách.

Độc Bạch nhịn không được nói: "Ngươi đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ? Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc sẽ bỏ qua cho nhân loại sao?"

Đường Tam mỉm cười nói: "Tổ đình bên kia, ta đã xử lý tốt. Trong Tổ đình bây giờ chỉ còn lại ba Hoàng Giả, Bất Tử Đại Yêu Hoàng, Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng và Lưu Ly Thiên Tinh Hoàng. Ta tin rằng bọn họ sẽ không làm gì bất lợi đối với nhân loại trong tương lai. Hôm nay chúng ta trở về là tạm biệt mọi người, ta cũng có một số chuyện muốn nói rõ với các ngươi."

Mọi người khϊếp sợ không nói nên lời, vào thời kỳ cường thịnh, Tổ đình có hơn mười Hoàng Giả, bây giờ chỉ còn lại ba người, đây là ý gì?

Ánh sáng lấp loé trong mắt Đường Tam, thần thức nở rộ. Lập tức, mọi người ở đây đều cảm nhận được ký ức mà hắn truyền lại, toàn bộ quá trình đạp Hoàng đăng thiên đều hiện lên rõ ràng trong ý thức của bọn họ.

Dường như chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã hiểu tất cả chuyện đã xảy ra tựa như bọn họ cùng Đường Tam và Tiểu Vũ tham gia toàn bộ quá trình.

Trong lúc bọn họ còn đang đắm chìm trong kinh ngạc, Đường Tam mỉm cười nói: "Sự tình đại khái là như vậy. Hoàng Giả Tổ đình vẫn lạc nhất định sẽ hỗn loạn một thời gian. Nhưng có Bất Tử Đại Yêu Hoàng toạ trấn, hỗn loạn sẽ không quá mạnh. Nhưng ít nhất trong trăm năm nữa sẽ không có áp bức nào đối với nhân loại chúng ta. Ta tin rằng Bất Tử Đại Yêu Hoàng sẽ kiểm soát tốt Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc không là kẻ địch với nhân loại chúng ta. Tương lai không chỉ ở hải ngoại, trên Yêu Tinh Đại Lục, nhân loại chúng ta cũng có thể sống một cuộc sống ổn định như một chủng tộc."

Nhìn Đường Tam, Trương Hạo Hiên không khỏi bối rối. Cách đây không lâu, đây còn là một tiểu đồ đệ mình thu nhận. Hắn hết lần này đến lần khác mang đến kinh hỉ và chấn động. Nhưng hôm nay đi đến bước này vẫn làm hắn thật khó tin.

Sự tồn tại của tổ chức Cứu Thục là mang đến ánh rạng đông cho tương lai của nhân loại, mà hiện tại, một mình Đường Tam đã trở thành tia sáng này.

Đường Tam nhìn về phía Tiêu Hà, trầm giọng nói: "Thủ tướng, sau khi ta đi, nhân loại bên này liền giao cho ngài. Theo kế hoạch mà chúng ta lập ra trước đó, nhân loại vẫn phát triển theo ba hướng, một là Yêu Thần biến và Thiên Tinh biến, hai là khống chế nguyên tố, còn lại là pháp điển chi lực. Sau khi ta đi, ta sẽ xoá hết ký ức về chúng ta trên vị diện này, để tránh ảnh hưởng tới cân bằng vị diện. Trong thời gian bế quan lúc trước, ta đã hoàn thiện phương thức tu luyện pháp điển."

Vừa nói, kim quang lóe lên trong tay Đường Tam, Chư Pháp Chi Thư dày cộp xuất hiện trong tay hắn.

"Lịch sử của Chư Pháp Chi Thư này làm phiền ngài tự nghĩ biện pháp. Chư Pháp Chi Thư chủ yếu phân thành ba phần. Phần thứ nhất bắt nguồn từ Thiên Cơ Linh của Khổng Tước Yêu tộc, là Tiên tri chi thư. Phần thứ hai là một phần lực lượng Thần Vị của ta, ta gọi là Ngôn linh chi thư, có đặc hiệu nói là làm ngay. Năng lực này là ta lưu lại trên vị diện một điểm neo, tương lai sẽ có trọng dụng. Mà phần thứ ba chính là căn cơ của Thần Tứ Pháp Điển. Kính xin Thủ tướng hãy tách Thần Tứ Pháp Điển này và thành lập các Thần điện riêng biệt. Thần Tứ Pháp Điển phân tách ra sẽ dễ dàng thức tỉnh nhiều hơn. Kết hợp với Yêu Thần biến, khống chế nguyên tố, ba phương pháp tu luyện này sẽ là nền tảng cho tương lai của con người chúng ta."

Nói xong, Đường Tam giao Chư Pháp Chi Thư cho Tiêu Hà.

Tiêu Hà trân trọng tiếp nhận, "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được người thích hợp nhất để thừa kế, truyền thừa Thần Khí này."

Đường Tam khẽ gật đầu, "Những năng lực khác nhau của nó phải được khống chế trong tay những người thừa kế khác nhau, như vậy mới có thể ước chế lẫn nhau, không để quyền lực quá tập trung."

"Được." Tiêu Hà nghiêm túc gật đầu.

Đường Tam tiếp tục nói: "Ta còn có một túi gấm cho Thủ tướng. Sau khi chúng ta đi, Thủ tướng có thể mở nó ra, dựa theo kế hoạch mà hành động. Túi gấm này sẽ mang đến cho nhân loại chúng ta cơ hội thực sự. Đây là ta vừa mới hoàn thành trên đường trở về, và đó là cơ hội để nhân loại quật khởi. Hãy làm theo những gì được ghi trong túi gấm, tương lai hai tộc Yêu Tinh sẽ không còn đáng sợ nữa."

Hắn lại lấy ra một túi gấm màu vàng đưa cho Tiêu Hà.

Tiêu Hà cầm trong tay, lần nữa hơi khom người với Đường Tam, đây là đại biểu toàn nhân loại hành lễ với hắn.

Đường Tam thở sâu, xoay người, nhìn về phía Vô Tận Lam Hải, "Tới đây đã hai mươi năm, cảm tạ trời xanh đã để ta nghênh đón thê tử trở về. Tương lai nhất định sẽ hồi báo vị diện. Trong vòng 300 năm, khi hậu đại của chúng ta trở lại Pháp Lam tinh sẽ dẫn đầu nhân loại chính thức quật khởi, trở thành chưởng khống giả vị diện này. Tương lai Pháp Lam tinh nhất định có thể thành tựu Thần giới. Chư vị xin hãy cố gắng tu luyện, có lẽ chúng ta sẽ có ngày đoàn tụ."

Vừa nói, hắn đã tới bên cạnh Tiểu Vũ, lúc này Tiểu Vũ đã an ủi Tô Cầm rất tốt.

"Thủ tướng, lão sư, chư vị hảo hữu, chúng ta đi trước một bước, mong đợi gặp lại trong tương lai. Mọi thứ trên Pháp Lam tinh, chúng ta sẽ ghi nhớ suốt đời."

Vừa nói, hắn kéo Tiểu Vũ cùng nhau khom người với mọi người. Sau đó, thân thể bọn họ từ từ bay lên dưới kim quang vờn quanh.

Mỹ công tử phóng xuất ra một tầng bạch quang bao phủ trên người Tô Cầm, Tô Cầm lặng yên biến mất. Những người khác chăm chú nhìn bọn họ, dưới sự dẫn dắt của Tiêu Hà và Trương Hạo Hiên, đồng thời khom người hành lễ với bọn họ.

"Đại biểu nhân loại, cung kính." Thanh âm Tiêu Hà có vẻ nghẹn ngào, cao giọng nói.

"Đại biểu nhân loại, cung kính ----" Trương Hạo Hiên đã khóc không thành tiếng.

Vũ Băng Kỷ, Độc Bạch, Cố Lý, Trình Tử Chanh thậm chí lệ rơi đầy mặt mà cúi người xuống.

Giọng nói của Đường Tam vang vọng khắp thiên địa, "Các con dân trong biển rộng, ta tạm thời rời đi, sau này xin hãy đối xử thân thiện với nhân loại. Khi ta quay trở về chính là ngày Pháp Lam thăng hoa. Chúc Vô Tận Lam Hải vạn sự như ý, vĩnh viễn không có dịch bệnh."

Quang huy màu vàng trải rộng trên mặt biển, trong nháy mắt tiếp theo, Đường Tam và Mỹ công tử đã hoá thành một luồng ánh sáng vàng bay vυ"t lên trời.

Từ nơi này, bắt đầu từ hôm nay, Pháp Lam tinh, Vô Tận Lam Hải không còn ôn.

Vũ trụ, tinh không.

Trong vũ trụ đen kịt chỉ lấp lánh vô số ánh sao. Từ trên cao quan sát, Pháp Lam tinh cực lớn chỉ nhìn thấy màu xanh lá và màu lam. Thật hùng vĩ!

Mà lúc này, trong không trung có hai luồng sáng đang phản chiếu lẫn nhau, chúng phát ra ánh sáng chói lọi, mơ hồ bao phủ toàn bộ tinh cầu.

Màu vàng là một thanh Hoàng Kim Tam Xoa Kích thon dài. Ánh sáng vàng rực rỡ mơ hồ bao phủ tinh cầu phía dưới, làm tinh cầu to lớn và màu mỡ này không một gợn mây.

Màu đỏ là một thanh trường kiếm uy nghiêm. Mũi kiếm treo ngược, chỉ xuống dưới. Mũi kiếm khẽ run, có vẻ tuỳ thời sẽ lộ ra kiếm quang.

Đúng lúc này, một đạo kim quang đột nhiên loé ra từ tinh cầu màu lam, cùng lúc đó, Hoàng Kim Tam Xoa Kích và Tu La Kiếm đồng thời phát ra tiếng vù vù vui mừng.

Sau đó, hai thân ảnh đã hiện ra từ giữa kim quang, tới trước mặt bọn nó ngay lập tức.

Tiếng vù vù hưng phấn vang vọng trên hai Siêu Thần Khí, bọn họ phấn khích xoay tròn quanh người Đường Tam và Tiểu Vũ.

Đường Tam nắm tay Tiểu Vũ, trên mặt tràn đầy ý cười.

"Thân ái, chúng ta nên về nhà."

"Đúng vậy, chúng ta nên về nhà. Ta rất nhớ bọn nhỏ."

Đường Tam giơ tay lên, Hải Thần Tam Xoa Kích màu vàng như một con én nhỏ lao vào trong ngực hắn, rơi vào bàn tay hắn. Kim quang sáng lạn lập tức bộc phát, làm cả Pháp Lam tinh đều trở nên vàng óng.

Đường Tam mỉm cười nhìn đồng bạn trong tay, "Hải Thần Đường Tam, trở về vị trí cũ!"

Hốc mắt Tiểu Vũ hơi đỏ lên, nàng còn chưa giơ tay, Tu La Kiếm đã rơi vào trong tay nàng.

"Tu La Thần Tiểu Vũ, trở về vị trí cũ!"

"Về nhà!"

"Về nhà ----"

- -------------------

Pháp Lam tinh.

Bầu trời đột nhiên biến thành màu vàng, ngay sau đó lại biến thành màu đỏ. Màu vàng và màu đỏ đan xen, cảnh tượng vô cùng kỳ dị.

Tay Tiêu Hà có chút run rẩy, mở túi gấm ra.

Trong túi gấm dần dần có chữ viết bay ra.

"Vào lúc chia tay, ta dùng Tiên tri chi thư cảm ngộ, hơn 200 năm sau, Yêu Tinh Đại Lục sẽ có một đại nạn long trời lở đất hàng lâm. Đối với đại nạn này, Nhân tộc nên sớm chuẩn bị, dùng hơn 200 năm này tích luỹ tài liệu, luyện chế bảy Thần giới để chuẩn bị cho nó."

"Bảy Thần Khí này theo thứ tự là: Vô Song Châu, Hải Long Châu, U Minh Châu, Thương Khung Châu, Thánh Diệu Châu, Phá Thiên Châu, Tử Kim Châu."

"Phương pháp luyện chế..."

"Sau khi luyện thành hình thức ban đầu của Thần Khí, lúc này lấy lời dự đoán của Tiên tri chi thư báo cho Tổ đình..."

..., đến đây, cơ hội để nhân loại quật khởi đã đến. Thời kỳ đen tối của chúng ta chắc chắn sẽ hướng đến thời kỳ hoàng kim của nhân loại."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play