Làm Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng không ngờ tới là, khi hắn giẫm ra một cước Chiến Tranh Tiễn Đạp, bên kia, Đường Tam cũng giẫm một cước vào hư không.
Những tiếng nổ kịch liệt đan xen và va chạm trên bầu trời. Cùng là hư không vỡ vụn, chúng lập tức bao phủ bầu trời bằng một mảng lớn hắc ám. Hư không tan vỡ đang điên cuồng hút lấy thân thể bọn họ, bọn họ phải dựa vào tu vi cường đại của mình mới có thể ổn định thân thể, không để bản thân bị hút đi.
Trên mặt Đường Tam sáng ngời lạ thường, vừa sải bước ra, thiên không chấn động. Hạo Thiên Chùy trong tay vung ra nghênh đón chiến phủ của Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng.
"Ầm ----" Trong tiếng nổ dữ dội, bầu trời hoàn toàn biến thành bóng tối, bầu trời trên Tổ đình hoàn toàn tan vỡ bởi một kích kinh hoàng kia.
Mặc dù hư không nhanh chóng được lấp đầy, nhưng lực lượng bộc phát trong nháy mắt đó vẫn khiến trời đất rung chuyển.
Thấy một màn như vậy, ánh mắt Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng không khỏi sáng lên. Lúc trước Đường Tam đánh bại mấy vị Hoàng Giả đã thể hiện rõ tư thế không có kẻ địch, mà lúc này va chạm với Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng, hắn dường như không quá chiếm tiện nghi.
Nhưng ngay sau đó, y đã thấy được biến hoá của Đường Tam. Một búa đánh ra, thân thể của hắn dưới phản lực xoay một vòng, búa thứ hai đánh tới, rõ ràng hung mãnh hơn búa trước.
Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng chỉ cảm thấy Hạo Thiên Chùy của Đường Tam nặng như trời. Vừa rồi ở dưới hắn súc lực đã lâu. Dựa theo trình tự, hắn biết tiếp theo sẽ đến lượt mình, vì vậy có thể coi đó là một kích hiểu ý của hắn. Lại không nghĩ rằng, Đường Tam cũng dùng Chiến Tranh Tiễn Đạp, hơn nữa không kém hắn nhiều lắm. Trong va chạm, hắn cũng không chiếm được tiện nghi.
Mà búa thứ hai của Đường Tam đến quá nhanh, hắn không có thời gian chém ra chiến phủ. Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng chìm vào giữa không trung, hai tay vung chiến phủ lên ngăn lại.
"Bùm ----" Một tiếng nổ kịch liệt khác vang lên. Hạo Thiên Chùy của Đường Tam nảy lên, Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng bị búa đập rơi xuống trăm mét.
"Rống ----" Sau hai lần va chạm liên tục, chiến ý của Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng đã triệt để bị kích phát. Quang diễm màu vàng rực rỡ bốc lên từ người hắn.
Trong các Hoàng Giả, trừ Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng, hắn là Hoàng Giả tuổi nhỏ nhất. Xét theo tuổi thọ của các Hoàng Giả, có thể nói hắn đang ở thời kỳ tráng niên, khí huyết rất nặng. Đến cảnh giới này, hắn rất ít có cơ hội động thủ. Hai lần va chạm vừa rồi, hắn chỉ cảm thấy sung sướиɠ đầm đìa, hơn nữa hắn cảm nhận được, tu vi của đối phương ở trên mình.
Vì vậy, lúc này Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng không chút do dự thiêu đốt huyết mạch chi lực của mình, trong nháy mắt nâng cao tu vi của mình lên một lượng lớn.
Chân đạp hư không, lần nữa là Chiến Tranh Tiễn Đạp, mượn lực lượng từ Chiến Tranh Tiễn Đạp, hai tay cầm chiến phủ chém tới Đường Tam. Mà lúc này, Đường Tam đã xoay tròn lần hai, tiếp tục đánh ra một búa.
"Ầm ----"
Trời đất rung chuyển, ngay cả các Hoàng Giả phía dưới đều cảm thấy đinh tai nhức óc. Mà giờ phút này, dân chúng trong Tổ đình, không biết bao nhiêu người ngã xuống đất, hai tay bịt tai lại. Dùng hết sức lực chống lại âm thanh này.
Giữa không trung, hai bên va chạm ngày càng kịch liệt, tiếng va chạm chói tai không ngừng nổ ra.
Đường Tam xoay tròn ngày càng nhanh, hắn giống như một con quay, mỗi búa đánh ra, búa sau lại nặng hơn búa trước.
Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng thiêu đốt huyết mạch chi lực, liên tục vung chiến phủ, điên cuồng bộc phát, cố gắng đảo ngược tình thế bất lợi. Nhưng dù hắn làm thế nào để kích phát lực lượng của bản thân, bộc phát ra lực công kích mạnh mẽ hơn, thì hắn vẫn luôn bị Đường Tam dùng hết búa này đến búa khác đánh gục.
Nếu đồng bạn của Đường Tam ở chỗ này, bọn họ nhất định sẽ nhận ra bây giờ năng lực Đường Tam đang thi triển không phải là Loạn Phi Phong Chuy Pháp sao? Nhưng hắn đã thành Thần, thi triển Loạn Phi Phong Chuy Pháp đã là một cảnh tượng khác.
Thiên không phá toái luôn không thể lắp đầy, liên tục bị phá vỡ bởi các va chạm dữ dội.
Khi Đường Tam đánh ra búa thứ 36, quang diễm trên người Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng đột nhiên bốc lên đến cực điểm, hắn vung chiến phủ tấn công Đường Tam, đồng thời phun ra một ngụm huyết dịch màu vàng. Quang diễm trên người suy yếu đi rất nhiều.
Dù là một Hoàng Kim Mãnh Mã, nhưng sức mạnh của hắn cũng có giới hạn. Vừa rồi, hắn liên tục bộc phát, thời gian trôi qua, hắn đã sơn cùng thủy tận. Công kích của Đường Tam thật sự quá trầm trọng.
Búa thứ 37, vung! Mà lúc này, tốc độ của Đường Tam dường như chậm lại một chút.
Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng thoáng thở phào, hắn vì tiêu hao quá lớn mà muốn trì hoãn một lúc.
Nhưng đúng lúc đó, hắn nhìn thấy trên thân hình xoay tròn của Đường Tam, vòng sáng màu vàng xếp thứ tám sáng lên rực rỡ. Trọng chuỳ vung vẩy trên không trung đột nhiên từ một chuỳ biến thành vô số chuỳ ảnh chồng lên nhau.
Một nguy cơ từ sâu trong thần thức của hắn lập tức b ắn ra, nhưng ở thời điểm này, hắn đã không còn khả năng nào khác. Hắn chỉ có thể điên cuồng vung chiến phủ, dùng hết sức lực của mình chém về phía trước. Giờ khắc này, huyết mạch và sinh mệnh đều được hắn đốt cháy ngay lập tức.
"Ầm ----"
Lần này tiếng nổ càng dài hơn. Toàn bộ bầu trời hoàn toàn tối sầm lại. Các Hoàng Giả phía dưới trong nháy mắt mất đi ý thức, đối mặt với lực lượng va chạm kinh khủng trước mặt, thần thức của bọn họ không thể xâm nhập vào dò xét chuyện gì đang xảy ra.
Bóng tối kéo dài mười mấy giây mới dần hồi phục lại, cũng không có tiếng nổ vang lên nữa.
Hư không bị chấn vỡ nhanh chóng được lấp đầy, nhưng bầu trời được chữa lành lại có màu đỏ như máu.
Chất lỏng nhỏ xuống hai gò má làm các Hoàng Giả cảm nhận được sự ẩm ướt, sau đó, huyết vũ rơi xuống, Hoàng Giả vẫn lạc.
Hoàng Kim Quang Huy Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng, vẫn!
Đường Tam cầm Hạo Thiên Chùy trong tay, lơ lửng trên bầu trời, hơi th ở dốc. Nhưng trong ánh mắt hắn lại đầy vẻ sảng khoái. Đánh ra 37 búa vừa rồi làm hắn phóng thích hết các cảm xúc tiêu cực. Cảm giác này tràn đầy sự giải toả. Sau khi đến thế giới này, vì bảo vệ Tiểu Vũ, cũng vì bảo vệ chính mình, hắn đã nhân nhượng không biết bao nhiêu lần vì lợi ích toàn cục, âm thầm trù tính. Hôm nay hắn rốt cuộc đã có thể buông tay, để Đường Tam chân chính trở về.
37 búa trấn sát Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng. Một kích cuối cùng chính là hồn kỹ thứ tám của Hạo Thiên Chùy, Thiên Quân Bích Lũy.
Không khí dường như đã ngưng trệ, đây là lần thứ hai trong ngày Đường Tam sát Hoàng. Sau Vô Tận Thiên Tinh Hoàng, Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng đã vẫn lạc. Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc lần lượt mất đi một Hoàng Giả.
Không dừng lại, dựa theo quy tắc đạp Hoàng đăng thiên, không cho phép nghỉ ngơi. Ánh mắt Đường Tam lúc này chuyển sang hướng các Hoàng Giả Tinh Quái Tộc, rơi xuống một người coi như quen thuộc.
Nhϊếp Hồn Thiên Tinh Hoàng thấy Đường Tam nhìn về phía mình, nhịn không được nói: "Ta bài danh thứ ba, tiếp theo là đến Ngô Đồng Thiên Tinh Hoàng."
Lúc này Đường Tam mới hiểu hoá ra mình nhớ nhầm thứ tự. Trong các Thiên Tinh Hoàng, bài danh thứ tư, cũng là người ra trận tiếp theo là Phần Thiên Chử Địa Ngô Đồng Thiên Tinh Hoàng.
Ngô Đồng Thiên Tinh Hoàng oán hận trừng mắt nhìn Nhϊếp Hồn Thiên Tinh Hoàng, nhưng hắn đã cảm nhận được ánh mắt của Đường Tam rơi trên người mình.
Hắn thở sâu, trầm giọng nói: "Các ngươi là hai người khiêu chiến đạp Hoàng đăng thiên, ta muốn hai người cùng chiến, ta và Bất Tử Đại Yêu Hoàng cùng nhau nghênh chiến. Dựa theo ý của Bất Tử Đại Yêu Hoàng, khi hắn xuất hiện ta sẽ đi theo hắn, do đó hẳn là để phía sau. Theo quy tắc, hiện giờ đến lượt Nhϊếp Hồn."
Đường Tam vừa mới gϊếŧ Mãnh Mã Đại Yêu Hoàng, chính là lúc hung uy to lớn. Ai cũng không muốn va chạm với hắn vào thời điểm này. Nhϊếp Hồn Thiên Tinh Hoàng muốn trốn tránh, lại không ngờ rằng bị Ngô Đồng Thiên Tinh Hoàng phản đòn.