Ôi thôi ! Trời ơi, tủ nhà nàng chật ních toàn đồ ăn dinh dưỡng, bánh kẹo gì đó không thấy một cái chứ đừng nói vỏ kẹo
Tử Lăng Khuynh nhìn mà thấy hơi đói, đóng cửa tủ, tiện tay vơ tạm gói mỳ cùng vài quả trứng đi nấu
Dù sao thì ăn no mới giải quyết được chứ !
......
Xong xuôi nàng vỗ vỗ bụng nhỏ của mình thong thả đi lên phòng kiểm tra
Phòng ngủ ... Không có gì !
Phòng cho khách ... không có gì !
"???"
Tử Lăng Khuynh vỗ đầu, chắc chắn bảy tên vệ sỹ soái ca kia lại làm vớ vẩn rồi
Quyết định ngày mai trả hàng anh hai. Mấy tên đó dù cho có bị tẩy não đi chăng nữa trong tâm khảm vẫn còn chân \- thiện \- mỹ chí tôn
Nàng ăn kẹo .... không cho !... Sợ nàng bị sâu răng
Nàng ăn mỳ gói ... không cho ! ..... sợ nàng bị tổn hại tiêu hóa
Nàng ăn đồ tự nấu .... không cho ! ..... sợ nàng bị ngộ độc ..
Những lúc ấy Tử Lăng Khuynh chỉ muốn chửi thề ...
Ừ thì cứ coi như hai điều trên là đúng đi . Nhưng đồ ăn mà nàng nấu còn ngon gấp bội đồ ăn nhà hàng
Cái gì mà ngộ độc? Ông lại táng chết chúng mày giờ ! Khi ông biết nấu ăn thì chúng mày còn chưa ra đời đâu đấy !
Càng nghĩ lại càng thấy bực, nàng dậm chân bình bịch cầm khăn đi vào phòng tắm
....
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Tử Lăng Khuynh đầu tóc ướt nhẹp, người cuốn khăn tắm đi ra
Thế nhưng . Nàng lại nhìn thấy cái gì kia ?
Trên chiếc giường 'công túa' mà bảy tên khùng kia mới trang trí, rèm lụa buông tứ tung, vải ren hồng hồng trắng trắng, mờ mờ ảo ảo ẩn hiện một bóng người
Mà. Theo như nàng thấy là đàn ông !
Đàn ông ?
WTF ? Có giống đực vào nhà nàng ?
Tử Lăng Khuynh cột chặt khăn tắm, với lấy chiếc áo choàng trên giá treo mặc thêm vào người
Tay nhỏ nhanh nhẹn cầm chiếc tuýp sắt lần trước nàng tha ở phim trường về
Thân thủ quỷ mị vung về phía bóng đen trên giường
Chỉ thấy rèm lụa tung lên, thân hình cao lớn của người đàn ông đập vào mắt nàng
Mắt phượng khẽ nhắm, bờ mi dài cong cong rủ xuống mí mắt nhưng tay hắn lại chuẩn xác bắt được tay nàng, tuýp sắt cũng bị hắn quăng ra xa ... keeng một tiếng chói tai
Tử Lăng Khuynh mặt đỏ bừng lên nhìn nửa thân trần của người đàn ông .... cơ bụng rắn chắc... lui xuống chút nữa là tấm chăn mỏng màu bạc che khuất phần không thể miêu tả nào đó
Hắn nằm nghiêng trên giường, một tay chống lên đầu, tay kia cầm chặt lấy tay nàng
Nàng chỉ có thể nói một câu thôi !
Quá yêu nghiệt ! Quá câu nhân !
Phụt.....
Thanh máu đã cạn cần tiếp tế!
" A.... "
Tử Lăng Khuynh giật mình hét lên một tiếng, trong chốc lát nàng đã vững vàng nằm đè lên người hắn
Mặt nhỏ úp lên ngực hắn, môi vừa đúng dán vào yết hầu
..... →....→
1 giây, 2 giây, 3 giây .....
Huyền Minh lười biếng khẽ mở mắt, đuôi mắt nhếch lên. Môi cong thành một vòng cung tuyệt đẹp
" Sao vậy ? Hôn thê bé bỏng của tôi ? Em yêu tôi rồi hay sao vậy ? Nằm mãi trong ngực tôi thế này, tôi lại hiểu lầm đấy !"
Nàng giật mình, lúc nãy ngây người trong cảm giác quen thuộc mỗi khi Kỳ Vân Hiên ôm nàng . Bây giờ nhớ lại tình cảnh xấu hổ này ... có chút ....
Tử Lăng Khuynh bật người dậy đẩy hắn ra, tay nhỏ chạm lên ngực hắn ... ừm ... cảm giác không tệ nhỉ, có chút thích !
Đm... cái này không phải vấn đề chính. Vấn đề là sao nàng lại có cái suy nghĩ đó chứ ? Ôi móe ! Hoảng sợ quá a ~ Bổn công chúa ngoan hiền chính trực cơ mà !
Nàng vốn dùng sức bật người dậy nhưng.... nửa người còn chưa rời khỏi phạm vi tiếp xúc với Huyền Minh đã bị hắn giữ chặt kéo ngược trở lại
Áu ... đau quá đi !
Trán của nàng đập trúng cằm Huyền Minh. Tử Lăng Khuynh lấy tay xoa xoa nhăn mày bất mãn nhìn người đàn ông đang cười một cách hết sức gợi đòn ở kia
" Anh nói hiểu lầm cơ mà ? Bây giờ giữ chặt tôi như vậy là có ý gì ? "
" Chẳng có ý gì cả, tôi nghĩ vẫn là để mình hiểu lầm thì hơn. Cảm giác em đè lên người tôi rất khiến tôi thích thú !"
" ......"
Huyền Minh lấy tay xoa cằm suy nghĩ, mày kiếm nhăn lại, cuối cùng cười tươi như hoa nở phun ra một câu khiến Tử Lăng Khuynh tức muốn xì khói
Đã nói không có ý gì cơ mà! Cái quái gì mà cảm giác em đè lên người tôi rất thích thú chứ ?
A .. phi ... miệng lưỡi ngọt dẹo như kẹo. Thế này bảo sao ông bố đáng kính Lạc Chính Cảnh Nam lại bán luôn cả cục cưng bảo bối của mình !
Tử Lăng Khuynh nghiến răng, vận nội lực tung chưởng muốn thoát ra, chân cũng không nghỉ ngơi tiếp tục chiêu bài đá đũng quần
Huyền Minh cười cười nắm chặt tay nàng, lật người đè nàng dưới thân . Hai chân cũng kềm chặt lấy chân nàng
Hắn cúi xuống thổi hơi vào tai Tử Lăng Khuynh cắn nhẹ, tà mị nói
" Đã nói em bao nhiêu lần rồi, đánh chỗ nào thì đánh chứ đừng đánh vào tiểu đệ đệ của tôi. Nếu nó mà hỏng gì thì sau này em sẽ oán hận cả đời đấy !
Hơn nữa, em còn định ám sát chồng em à ? Lúc nãy nếu không phải tôi nhanh tay thì thanh sắt ấy đã bổ luôn xuống đầu tôi rồi chứ chẳng đùa ! Bây giờ đầu tôi cũng thành cơm trộn luôn !
Haiz ... sao tôi lại thích người con gái bạo lực như em chứ ?
Đúng là chẳng hiểu nổi đầu óc của mình mà !
Tử Lăng khuynh : "...." Bà nó, tên này tuyệt đối mắc bệnh ! Còn là giai đoạn cuối nữa. Cứu chữa không nổi a ~
" Bạo lực thì anh đừng thích nữa !"
" Không... không ... con gái bạo lực thế này rất hợp gu của tôi .."
Huyền Minh vừa nghe nàng nói liền kịch liệt phản đối còn thuận tiện hôn nàng một cái
Tử Lăng Khuynh : "....." Đồ thần kinh !
" À.... chỉ có điều là cái chân xinh đẹp này của em đừng đạp vào tiểu đệ đệ của tôi nữa nhé !
A ... hay là em muốn sờ nó nên mới cố tình làm vậy ?
Chậc... chậc... em muốn cứ nói, tôi sẽ thỏa mãn em ! Đâu việc gì phải dùng sức cho khổ sở?
Với lại bây giờ tôi như hàng đã bóc vỏ, không có quần áo cản trở, em cũng chỉ một chiếc áo tắm cùng khăn tắm.
Có vẻ rất thuận tiện. Chúng ta có nên.... "
Huyền Minh phun ra một tràng dài mà câu nào chữ nào cũng khiến Tử Lăng Khuynh chỉ muốn bọc hắn thành một cục đánh cho tơi bời rồi đá cút đi thật xa
Mẹ nó, nếu đây là Kỳ Vân Hiên thật thì chỉ muốn đập đầu ngất đi cho xong. Cái tính cái quái đản gì đây ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT