Nhạc Hàn thay quần áo bước xuống giường thì Nhạc Tuyết Mễ đẩy cửa đi vào
Cô vẫn luôn mặc chiếc áo ngủ mỏng manh vừa đủ qua mông để lộ cặp đùi trắng nõn thon dài, thân thể ma mị nửa ẩn nửa hiện, nóng bỏng quyến rũ như một tiểu yêu tinh
" Ba ba, con... con mới thức dậy liền nghe động tĩnh biết ba sắp đi làm... sau đó ... sang đây tiễn ba ... hức ... sao ba lại mắng con chứ ? "
Nhạc Hàn không chịu nổi bộ dạng này của con gái . Vốn dĩ hắn đã là người rất cưng chiều con, bây giờ lại thấy cục bột mình cất công nuôi dưỡng 18 năm nay ủy khuất, liền lấy tay xoa đầu Nhạc Tuyết Mễ
" Mễ Mễ, ngoan, không khóc, là ba ba sai. Ba ba không nên mắng con . Đợi ba ba đi làm về sẽ dẫn con đi ăn cơm !"
Nhạc Tuyết Mễ thừa cơ nhào vào lồng ngực Nhạc Hàn, mũi nhỏ ra sức hít lấy hương thơm quyến rũ trên người hắn
Hai tay ôm chặt lấy vòng eo sắn chắc, dụi dụi đầu . Cô ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt hắn nũng nịu
" Ba ba, ba cho con đi đến công ty luôn có được không ? "
Nhạc Hàn vốn định từ chối nhưng lại nhìn đến mắt nai nhỏ ướt đẫm, lời từ chối cất ra đến miệng bèn nuốt xuống
" Thôi được rồi, đi thay quần áo đi ! "
Nhạc Tuyết Mễ nhón chân hôn chụt một phát lên má Nhạc Hàn rồi tung tăng chạy đi
" Ba ba đợi con ! "
Thế nhưng ... bất chợt Nhạc Tuyết Mễ lại sẩy chân vấp ngã, người nghiêng về phía trước
Áo ngủ vướng phải mép bàn ... roẹt một tiếng ... rách ...
Lại thêm Nhạc Hàn đứng đằng sau theo bản năng túm lấy áo cô cuốn Nhạc Tuyết Mễ vào ngực
Kết quả ....
Áo ngủ mỏng manh trực tiếp ... toang... !
Để lộ cơ thể mềm mại trắng nõn, ba vòng chuẩn chỉnh, lồi trước vểnh sau . Quả thực mị hoặc vô cùng !
Mà. Cơ thể không một mảnh vải ấy lại đang nằm gọn trong lòng Nhạc Hàn. Tay hắn còn chệm chệ đặt trên hai con thỏ trắng kia
Nhạc Tuyết Mễ đỏ mặt đẩy Nhạc Hàn ra nhưng cơ thể lại mềm nhũn ' vô tình ' dán sát lại người Nhạc Hàn, môi đỏ khẽ lướt qua cằm hắn
Nhạc Hàn tối sầm mặt xuống. Hắn vốn không phải là người ngược đãi cơ thể mình, đã có dục vọng thì chắc chắn sẽ giải tỏa nhưng Nhạc Tuyết Mễ này lại là con gái hắn. Hắn có cầm thú cũng không thể làm như vậy
Nhạc Hàn lạnh lùng với tay lấy chăn trên giường phủ lên người Nhạc Tuyết Mễ
" Lần sau nhớ cẩn thận !"
Nhạc Tuyết Mễ vâng vâng dạ dạ chạy ra khỏi phòng
Nhạc Hàn nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn ấy, đáy mắt lóe lên chút khó xử
Hắn biết cục bột này có ý không rõ với mình. Nhưng cơ thể lại không như theo điều khiển không nói ra được lời lạnh lùng với cô
Thật là bực mình !
Trong lúc đó, Nhạc Tuyết Mễ cũng ấm ức muốn khóc !
Rõ ràng cô đã xây dựng tình huống xấu hổ như vậy, cơ thể cũng phơi bày trước mặt ba ba, mị lực cũng tỏa ra cực hạn
Nhưng tại sao chứ ? Tại sao ba ba lại không chút để ý như vậy ? Tại sao lại luôn lạnh lùng với cô ?
Cô thực sự yêu ba ba mà ! Ba ba thông minh như vậy chắc chắn phải nhận ra sớm rồi !
Vậy vì cái gì lại không cho cô câu trả lời mà lại để cô hi vọng như vậy ?
Nhạc Tuyết Mễ ánh mắt khẽ long lanh nước nhưng ngay lập tức kiên cường trở lại
Cô nhất định phải có được ba ba, khiến ba ba yêu cô rồi kết hôn với cô !
Nhất định! Nước chảy lâu đá cũng mòn, huống hồ ba ba đâu phải là đá ?
Ba ba sẽ yêu cô mà ! Ai cũng nói cô rất câu nhân, rồi có ngày ba ba sẽ điên cuồng vì cô
Nhạc Tuyết Mễ cười ngọt ngào chạy vào phòng thay quần áo. Một lúc sau liền mặc chiếc váy hồng phấn dễ thương bước ra vui vẻ khoác tay Nhạc Hàn đến công ty
.....
Chơi chán đến tầm gần trưa, Nhạc Tuyết Mễ muốn đi ăn nhưng Nhạc Hàn vẫn còn bận xử lý công việc liền bảo cô ta đến nhà hàng đối diện công ty gọi món trước còn mình sẽ đến sau
Nhạc Tuyết Mễ tuy có chút không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời tung tăng chạy đến nhà hàng
Cô chọn một bàn gần cửa sổ thoải mái ngồi xuống gọi một loạt những món ăn mà Nhạc Hàn thích
Trong lúc đợi phục vụ, Nhạc Tuyết Mễ lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đeo kính râm ngồi trong góc, tay cầm ly nước trái cây ưu nhã uống
Không hiểu sao Nhạc Tuyết Mễ chợt thấy khó chịu chạy lại chất vấn
" Nhược Doanh, cô đến đây làm gì ? Chẳng lẽ cô biết hôm nay ba ba ăn cơm ở đây với tôi liền đến để bám lấy ba ba ? "
"...."
Tử Lăng Khuynh nhếch môi cười, mắt phượng ẩn sau lớp kính cũng cong thành một đường trào phúng nhìn cô gái mặc váy màu hồng phấn dễ thương trước mặt
" Nhà hàng này là của cô ? Của Nhạc Tuyết Mễ cô hay sao mà tôi không được đến ? "
Nhạc Tuyết Mễ không nói gì im lặng một lúc
Nhược Doanh này nói cũng không sai, nhưng trưa nay ba ba ăn cơm với cô ở đây, cô ta cũng trùng hợp có mặt, còn không phải là muốn gây ấn tượng là gì ?
" Không phải nhà hàng của tôi nhưng chắc chắn là cô biết trưa nay ba ba ở đây liền tới ... Lần trước cũng là cô lạt mềm buộc chặt với ba ba .."
Tử Lăng Khuynh : "...." Đếu thể nào hiểu được tư duy của nữ chính. Nàng ở đây cũng nói nàng bám đuôi . Nàng vạch rõ ranh giới giữa nàng và Nhạc Hàn cho cô ta cũng nói nàng lạt mềm buộc chặt ?
Thế là thế quái nào ? Móe... bổn công chúa tức giận rồi nha !
" Tôi nói này, Nhạc Tuyết Mễ, nhà này do cô xây ? Đường này do cô mở ? Mà không cho tôi đến đây ? Còn nữa, tôi muốn đi đâu là quyền của tôi, cô cấm được tôi à ?
Chó ngoan không cản đường ! Tránh ra chút để tôi còn thưởng thức đồ ăn, cô đứng đây mất hết cả không khí !"
Nhạc Tuyết Mễ trợn mắt nhìn Tử Lăng Khuynh, trong mắt có tia phẫn hận không hề che giấu
" Cô nói ai là chó ? "
" Tôi có nói đích xác là Nhạc Tuyết Mễ là chó đâu, cô kì thật nha! Thích vu oan hãm hại ghê ha ! "
" Hừ... cô đã nói tôi cản đường vậy tôi ngồi đây cản đường cô luôn !"
Tử Lăng Khuynh : "...." Không phải mấy nữ chính kiểu thế này trong tiểu thuyết đều tức giận chạy đi mách nam nhân của mình sau đó hùng hùng hổ hổ quay lại vả mặt nữ phụ hay sao ? Logic đâu hết rồi ?
Nhạc Tuyết Mễ ngồi đối diện Tử Lăng Khuynh, mắt to trừng mắt nhỏ cho đến khi điện thoại của Nhạc Tuyết Mễ reo lên
Đợi cô ta nghe xong điện thoại, mặt đã dài như quả mướp, cau có nói với nàng, còn thuận tiện lấy tay của nàng cắn một cái rõ mạnh
" Tại cô đấy, tại cô mà bây giờ ba ba nói phải đi bàn chuyện với đối tác không ăn cơm với tôi được. Chắc chắn ba ba biết cô ở đây nên mới không đi... hức ... "
Tử Lăng Khuynh : "...."
\[...\] Ha hả ... Nhạc Hàn không đi thì liên quan quái gì đến nàng chứ hả ? Lại còn cắn nàng nữa... đau muốn chết ..
Tử Lăng Khuynh đỡ trán thầm cảm thán
Ai đó ơi, đến đây biên soạn lại cái tư duy logic của vị nữ chính Nhạc Tuyết Mễ lại giúp nàng !
Chẳng hiểu cái khỉ gió gì cả!
" 419 \- kun, ngươi ở đâu rồi, ra đây bổn công chúa hỏi chuyện !"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT