Ngay trong đêm đó, một chiếc xe ngựa từ phía cổng thành đi ra...chiếc xe đó không xa lạ gì chính là chiếc xe chở Nhu Hoa công chúa sang Viêm quốc hoà thân.
Tân nương trong xe thân mặc giá y, đầu phủ khăn lụa đỏ. Bên cạnh là vị cung nữ thiếp thân có tên Tiểu Tiểu kia. Tân nương nằm bất động một chỗ như thể không còn sự sống, cung nữ bên cạnh lại cười đến tươi rói, ánh mắt có chút thích thú lan tràn
Chiếc xe ngựa cùng đoàn hộ tống nhanh chóng thẳng tiến đến địa phận Viêm quốc. Mà lúc này, nơi biên cương phân cách giữa Ôn quốc, Hợp quốc và Diệc quốc lại đang chìm trong một mảnh u ám
Xác người chết la liệt, máu chảy thành sông, oán khí ngút trời. Hết thảy đều là do Diệc quốc và Hợp quốc gây nên. Thế địch mạnh mẽ tiến tới như chẻ tre, tạo thành làn sóng hoảng sợ trong lòng bách tính.
Quan binh Ôn quốc đóng ở biên cương do vị Trần tướng quân dẫn đầu, sức không đủ, chi viện từ kinh thành cũng chưa tới, chỉ có thể ngậm đắng giữ thế thủ thành mà thôi.
.
Sáng sớm ngày hôm sau, ở hoàng cung dấy lên một trận náo loạn. Thái tử Ôn Lục nằng nặc muốn đi tìm muội muội Ôn Hoạ của mình và bị hoàng thượng ra lệnh giam lại trong Đông Cung.
Lúc này, ở Tiêu Dao vương phủ, Yến Cẩn hai mắt hằn lên tia máu, mặt mũi âm trầm nhìn nữ tử đối diện\- Minh Châu quận chúa
" Vương gia, ngài hà cớ phải như vậy? Ta không đủ tốt hay sao? Ta không đủ xinh đẹp hay sao? Ngài hà cớ phải vì một cái công chúa bỏ đi đó mà lụy tâm? Mà bị giữ lại ở vương phủ nhỏ bé này?"
" Hahaha...ngươi á? Không đủ! Ngươi mãi mãi không so được với nàng ấy. Thứ hạ đẳng!"
" Chàng... hừ.. Ôn Hoạ có gì tốt? Nàng ta rất hung dữ, rất tùy ý. Nữ tử như vậy xứng với chàng?" Ôn Minh Ngọc tức muốn dậm chân
" Ta lại thấy nàng ấy hung dữ lên rất đáng yêu" Yến Cẩn thản nhiên đáp
Ôn Minh Ngọc :"..."
" Nàng ta không thích ta, nàng ta luôn tìm mọi cách để hãm hại ta..."
" Thì sao? Nàng ấy chỉ có thể thích một mình ta, với lại ngươi như vậy, thật đúng làm người ta chán ghét..."
" Chàng...Vậy ta nói cho chàng biết, Ôn Hoạ không xinh đẹp như vẻ bề ngoài, Ôn Hoạ là do trang điểm mà ra cả. Chàng còn thích Ôn Hoạ xấu xí sao?"
Yến Cẩn giương khoé môi cười tà mị, ánh mắt hàm chứa ý cười hơi cúi đầu nhìn thẳng vào Ôn Minh Ngọc, tay thon dài khẽ vuốt lên mặt nàng ta khiến Ôn Minh Ngọc đỏ mặt, e lệ, thẹn thùng.
" Ha...Đúng là Nhu Hoa của ta rất biết trang điểm, da cô ấy không có dầy cộm lên vì phấn như ngươi... chậc, xem này, ngươi trang điểm ngu đến nỗi ta động nhẹ một cái phấn trắng cũng rơi lả tả... Nhưng mà, bù lại, ngươi...rất giỏi việc giả vờ đấy....Cút!!"
Hắn thu lại ý cười bên môi, tay vô tình hất Ôn Minh Ngọc ra khiến cô ta suýt ngã. Ôn Ming Ngọc còn muốn tiến lại nhưng một lũ mèo trắng mà Yến Cẩn nuôi được Ẩn Thương thả hết ra. Chúng thích thú gầm gừ đuổi Ôn Minh Ngọc ra tận cửa vương phủ... Hình ảnh hết sức hài hước!!
Yến Cẩn sau khi Ôn Minh Ngọc bị đuổi đi liền âm trầm lấy khăn lau sạch sẽ ngón tay vừa chạm vào cô ta một cách vô cùng ghét bỏ
" Chủ..chủ tử.. Theo như tin tức ám vệ của chúng ta truyền đến thì Nhu Hoa công chúa... Nhu Hoa công chúa..."
" Nàng ấy làm sao?"
" Nhu Hoa công chúa bị đưa sang Viêm quốc hoà thân rồi ạ!"
...
Yến Cẩn cười, nụ cười nhìn thật chói mắt nhưng Ẩn Thương biết hắn đã tức giận. Nữ nhân mà hắn định, lũ người này sao có thể muốn động là động.. Cho rằng sống quá lâu rồi sao?
" Cướp dâu!!!"
Ẩn Thương hơi ngây người nhưng ngay lập tức đã hiểu rõ liền cung kính lui ra chuẩn bị.
\*\*\*
Trong một mật thất tối tăm, ánh đuốc chập chờn le lói lại càng thêm khiến người ta khiếp sợ khung cảnh trước mặt. Như thể là dưới âm ty địa ngục vậy...lạnh lẽo, u ám đến rợn người.
" Chủ nhân, vậy là kế hoạch đã sắp thành công rồi. Chúng ta chỉ cần tìm mảnh ghép Huyết Ly Giám cuối cùng là có thể thực hiện được ước nguyện của người rồi..."
" Không cần tìm nữa, ta biết nó ở đâu..Ngay trước mắt chúng ta mà thôi."
" Ý người là... Ôn Lục?"
Người áo đen trùm kín đầu tay khẽ hướng về phía cửa mật thất.. Tức thì, hai tên thuộc hạ đầu đeo mặt nạ quỷ bước vào mang theo một cái bao lớn..bên trong đó không ai khác chính là vị thái tử ca ca Ôn Lục đang hôn mê bất tỉnh
" Chủ Nhân, làm sao người lại biết chứ?... hắn.. chẳng phải là..." Người thuộc hạ bên cạnh người áo đen hơi ngập ngừng không dám nói tiếp, ánh mắt có chút gì đó...
" Hừ... năm xưa khi Lý Minh Uyển\- cố hoàng hậu của Ôn Quốc còn giữ mảnh cuối của Huyết Ly Giám hạ sinh Ôn Lục thì nàng ta để bảo toàn mảnh ghép cuối cùng ấy đã ghép nó vào người hài tử của mình... Nhưng yên tâm, ta đã có cách lấy ra mà không tổn hại nhiều đến thân thể Ôn Lục.. chẳng qua cũng chỉ bị một chút di chứng...rất có thể sẽ trở thành người ngốc luôn "
Người áo đen cười một tiếng ghê rợn rồi tiến đến bên cạnh Ôn Lục, lấy tay lật người hắn lên , một tay vén tóc Ôn Lục để lộ phần gáy nhìn hơi khác lạ một chút..
" Lấy rượu ra đây"
Người áo đen đó nhận lấy bát rượu từ thuộc hạ, không chút do dự đổ lên phần gáy của Ôn Lục.....Thế nhưng một chút hiện tượng cũng không xảy ra...
"Sao lại như thế được ? Không có gì ? Không đúng... Chắc chắn không đúng...... mau..mau mang hết rượu ra...mau.."
"hắn ta" có chút điên cuồng mà đổ rượu lên gáy của Ôn Lục nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra cả..
....
Bốp...bốp...bốp...
Tiếng vỗ tay từ một góc khuất kín trong mật thất vang lên.. Một thân hình mặc hồng y đỏ chói mắt với chiếc áo choàng đen phủ kín từ đầu tới chân như thể hoà nhập cùng với hóng đen từ từ bước ra
" Hahaa....quả thực đặc sắc, màn kịch này quả thực đặc sắc mà... Ngươi đừng có cố gắng làm gì, mảnh ghép Huyết Ly Giám cuối cùng ấy không ở trên người Ôn Lục đâu... Mà là nó ở chỗ ta..."
.
.
.
.
.
\[Thiên đã trở lại sau bao tháng ngày lăn lộn cầu xin để lấy máy tính.. khổ quá mà.... Các tiểu bảo bối mau an ủi Thiên...huuhu.. uất ức vvvvvvv~\]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT