Sau đó, Hạ Phi nói, cậu ta chính là lâu ngày sinh tình, một tháng sau đó, thời điểm nhìn thấy tôi trên hành lang lầu hai của học sinh cấp ba, đây mới chính là khoảng khắc bắt đầu yêu cho đến tận bây giờ.
Rất lâu sau đó, cậu ta nói với tôi rằng, tôi là người duy nhất mang đến cho cậu ta cảm giác thú vị và lãng mạn trong khoảng thời gian học trung học vô vị và không hề có mục đích.
Có thể là bởi vì tôi hoàn toàn khác biệt so với cậu ta, so với Hạ Phi, một học sinh ngoan chính trực thì tôi một là người thích làm gì thì làm không cần quan tâm đến ai, điều đó trở thành một điểm trí mạng đối với cậu ta.
Bây giờ cũng vậy.
Nhưng lúc đó vì nhiều lý do nên tôi sắp phải nghỉ học. So với ở trường, tình cờ gặp tôi trên đường còn dễ hơn. Nhưng vấn đề là lúc đó Hạ Phi không biết. Cậu ta thật ngốc. Tôi nghĩ cả hai đều không gặp may. Cũng bởi vì muốn nhìn thấy tôi nhiều hơn, cậu ta giống như hận không thể chuyển đến lớp tôi học luôn, chỉ cần tan học cậu ta sẽ vội vã chạy đến lớp tôi. Cậu ta thậm chí còn quen mặt nhiều người trong lớp tôi hơn cả tôi.
Nhưng về cơ bản nửa đoạn thời gian sau, tôi không hề đến trường. Trường học là nơi không đến thì không cần phải đến, thời điểm đó khi vừa bắt đầu học được một đoạn thời gian, tôi nhanh chóng triệt để rời trường học, cho nên cái tên "Hạ Phi" không hề tồn tại trên thế giới của tôi.
Có lẽ chúng tôi không chỉ giáp mặt một lần, nhưng đối với tôi một người bất cần vào thời điểm đó làm sao có khả năng nhớ tới một tên mọt sách như Hạ Phi.
Hơn nữa, theo những gì Hạ Phi nói, thời điểm đó cậu ta là một học sinh giỏi chuẩn mực, cậu ta vô cùng bình thường với cặp kính dày cộm cùng chiếc áo sơ mi trắng ố vàng. Vậy thì làm sao tôi có thể chú ý đến cậu ta được chứ?
Chao ôi, ngu chết đi được.
Thời cấp 3 nói thế nào đi nữa thì tôi cũng là một tên rất nổi tiếng trong trường, cứ 2 hay 3 ngày lại có người đưa thư tình, sao cậu ta lại không làm theo những người kia?
Cậu ta cũng đâu giống kiểu người ngượng ngùng không dám thổ lộ đâu?
Sau hơn một tuần ngập ngừng, cậu ta cuối cùng cũng nhận ra duyên phận và may mắn của đời người sẽ không tồn tại mãi, vì vậy cậu ta định lấy hết can đảm để hỏi thông tin liên lạc của tôi.
Lúc đó tôi vừa nghỉ học.
Đôi khi sự trùng hợp là điều không thể tránh khỏi. Lúc đó Hạ Phi không nắm bắt được cơ hội xuất hiện trong cuộc đời tôi, điều này mang đến một phản ứng dây chuyền đó là rất lâu về sau tôi không hề xuất hiện trong cuộc đời cậu ta.
Lúc đó tôi quyết định đi ngoại tỉnh, đến vùng phía bắc nơi có một số anh em giang hồ, lúc đi tôi chỉ nói lại cho một số người em em thân thuộc. Hạ Phi khác với chúng tôi và chắc chắn cậu ta không hề biết.
Cho đến sau này, rất lâu, rất lâu, rất lâu, cậu ta không biết tôi đã đi đâu.
Không phải tôi không bao giờ chia sẻ thông tin liên quan đến mình, nhưng thật bất lực khi người này thông suốt quá muộn và giấu quá kín, xoay đi tính lại một chút manh mối đáng tin cũng không có.
Vì vậy, thời gian cứ thế trôi qua. Trong khoảng thời gian đó, Hạ Phi nói cậu ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Trong quá khứ, bản thân cậu ta mặc cảm, thiếu tự tin, chán nản và bất lực với cuộc sống. Lúc đó cậu hoài nghi và hoang mang về tương lai sau này.
Những đêm tối ở một mình, Hạ Phi nhớ đến tôi.
Sau đó, dường như mọi chuyện cứ thế trôi qua như thế, bình tĩnh lại rồi cũng vượt qua được, sau này Hạ Phi đỗ vào trường đại học y hàng đầu Trung Quốc với số điểm xuất sắc. Cậu ta tốt nghiệp loại xuất sắc và được nhận vào làm tại một bệnh viện lớn. Đồng thời cậu ta bắt đầu tập gym, học nấu ăn, xăm hình.
Chuyện khác người duy nhất đó là lúc học đại học cậu ta comeout với người nhà.
Ngoài chuyện đó ra thì những việc khác của cậu ta đều êm đềm và suôn sẻ. Tính cách điềm đạm và ít nói của người này rất phù hợp với cuộc sống bình lặng như thế.
Cho đến khi cậu ta gặp lại tôi ở con hẻm sau bệnh viện.
……
Nhưng thật lòng mà nói, tình cảm của Hạ Phi thăng trầm, hỗn loạn như thế nào tôi hoàn toàn không biết.
Cậu ta yêu thầm tôi lâu như vậy nhưng tôi một chút tình ý cũng không có.
Từ góc nhìn của tôi, Hạ Phi chỉ là một "người đáng ngờ" đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi.
Một năm trước, vào một ngày bình thường như bao ngày nếu Hạ Phi không đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà tôi thì tôi sẽ mãi không liên quan gì đến một người như Hạ Phi, cho đến hiện tại, tương lai hoặc thậm chí là suốt cuộc đời này cũng sẽ không hề liên quan đến nhau.
Tôi mãi sẽ không bao giờ nhớ đến người như Hạ Phi. Chứ đừng nói tới việc ngồi đây nghe Hạ Phi bộc lộ những điều thầm kín trong lòng.
Tôi không thể tưởng tượng được tình yêu của cậu ta dành cho tôi sâu đậm đến mức nào, thậm chí tôi không thể tưởng tượng được rằng, vào thời thiếu niên ngốc nghếch ấy, chỉ cách một bức tường, có người yêu thầm tôi lâu như vậy.
Tình cảm đó đã tồn tại rất nhiều năm ở một nơi mà tôi không hề hay biết, cho đến hôm nay thậm chí là ngày mai và rất lâu về sau.
... Nó vẫn còn lãng mạn.
Trời, tôi thật sự đã nghĩ vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT