Vành tai bị nhéo xách lên, Đinh Nhất Ngôn kêu đau ngẩng đầu.
Mở mắt đã thấy khuôn mặt hung tợn của thầy dạy toán đang nhìn mình.
"Đang học mà nằm ngủ! Đinh Nhất Ngôn, em có nhớ điểm kiểm tra toán tháng trước của em là bao nhiêu không? Bài tập của em hôm qua mười bài làm sai hết chín bài!" Thầy dạy toán buông tai cậu ra, "Ngày mai gọi phụ huynh của em đến đây, tôi phải nói chuyện với bọn họ, cả tháng nay em học hành rất kỳ cục!"
"... Bọn họ không rảnh."
"Em nói gì?" Thầy giáo quay đầu lại, hung hăng trừng cậu một cái.
"Không, em nói 'vâng, thưa thầy'."
Mãi đến khi cậu luôn miệng cam đoan sẽ dẫn phụ huynh đến trường thì Đinh Nhất Ngôn mới thoát khỏi ma chưởng của thầy giáo. Cậu xoa vành tai đỏ bừng của mình, thở dài, tối nay về nên giải thích với bọn họ thế nào đây? Mà, cho dù cậu có nói được thì bọn họ rảnh để tới được à?
Bọn họ bây giờ còn đang bận ly hôn kia kìa.
Sau khi ông già bị phát hiện nuôi gái ở ngoài thì chiến tranh trong nhà Đinh Nhất Ngôn chưa bao giờ dứt cả. Mỗi ngày về nhà hai người bọn họ không cãi nhau thì đập đồ, Đinh Nhất Ngôn nhìn mà phát chán rồi, bây giờ cậu chỉ chờ hai người họ ly hôn, ly đi, ly lẹ lên! Như vậy mới được yên tĩnh.
Chuyện ba mẹ ở nhà sắp ly hôn, cậu không nói với ai cả, có thể nói với ai được? Ở trường cậu chẳng có mấy người bạn, trên mạng thì nhiều. Gần đây cậu tham gia vào một nhóm trên mạng càng làm cậu không có thời gian với hiện thực, mỗi ngày đều chìm vào thế giới giả thuyết.
"Ngày nào về nhà cũng nghe bọn họ cãi nhau, phiền muốn chết!" Trên đường tan học, Đinh Nhất Ngôn cầm điện thoại nói chuyện với người bạn trên mạng.
【 Vậy thì đừng về. 】
"Không về thì đi đâu được?"
【 Trời đất bao la, chẳng lẽ không có chỗ nào cho cậu dung thân à? 】
"... Cậu kêu tôi bỏ nhà đi?"
Lúc này, đối phương không trả lời. Đinh Nhất Ngôn cầm điện thoại nhưng vẫn không có suy nghĩ gì khác trong đầu. Cậu chạy đến cổng khu nhà, nhìn lên lầu bốn qua cửa sổ, căn nhà tối om, không có một ánh đèn nào.
Mấy ngày nay toàn như thế, bà già về nhà ngoại ở, ông già buổi tối cũng không về nhà. Mỗi ngày chờ đón Đinh Nhất Ngôn chỉ có căn nhà trống rỗng lạnh như băng, không một bóng người. Cậu nở nụ cười tự giễu, "Bỏ nhà đi? Hai người bọn họ đi trước rồi, làm gì đến lượt tôi?"
Đinh Nhất Ngôn chỉnh ba lô, nhấc chân bước vào hành lang tăm tối.
- ----
"Này, cẩn thận dưới chân."
Nhờ người đàn ông khoác áo blouse nhắc nhở kịp lúc, Ninh Tiêu mới không ngã sấp mặt. Cậu cúi đầu nhìn lại chỉ thấy dưới chân có một bậc cửa cao chừng mười centimet, không để ý sẽ rất dễ ngã. Phòng xác lại xây bậc cửa thế này, người trong cục cảnh sát nghĩ gì trong đầu thế?
Người nọ như cảm nhận được suy nghĩ của cậu, quay lại cười. "Công việc yêu cầu."
Không nói gì, Ninh Tiêu bị mấy cảnh sát bao vây đi vào phòng. Vừa bước vào, nhiệt độ bên trong như đột ngột giảm xuống mười độ, cả căn phòng tràn ngập trong không khí lạnh như băng.
Một loạt cánh cửa tủ xếp đều bên nhau, trong đó có mười mấy cái tủ ướp lạnh --- dùng để bảo quản thi thể. Giữa căn phòng còn có một cái bàn giải phẫu lớn như bàn đánh bóng bàn, bốn chân bàn có dấu vết như rỉ sắt, nhìn không rõ.
"Hoan nghênh đến phòng làm việc của tôi." Người đàn ông áo trắng tự chỉ vào mình, "Quý Ngữ Thu, đảm nhiệm vị trí pháp y của khoa khám nghiệm."
Hắn cười với Ninh Tiêu. "Cậu là nghi phạm đầu tiên đến thăm nơi này."
"Rất vinh hạnh." Ninh Tiêu nói, "Nhưng chắc chắn tôi không phải người cuối cùng."
"Ha, Từ Thượng Vũ, người này thú vị thật." Pháp y Quý Ngữ Thu chớp mắt cười với đội trưởng đội hình sự bên cạnh. "Chẳng trách cậu chấm người ta."
Đội trưởng Từ nhìn Ninh Tiêu, mặt dày nói: "Nếu không thì sao? Người bình thường mà lọt được vào pháp nhãn của tôi à?"
Quý Ngữ Thu rất khinh bỉ hắn. "Chứng tự luyến của cậu hết thuốc chữa rồi đấy lão Từ."
"Người có năng lực mới gọi là tự luyến, không có chỉ biết ghen tị thôi. Rất rõ ràng tôi là người trước, mà ai đó là người sau."
Quý Ngữ Thu nhẫn nhịn, "Cậu không chọc tôi một ngày thì khó chịu à? Tôi nói cho cậu biết, lão Từ..."
"Đừng, tôi không gánh nổi cách gọi này từ miệng anh, tôi chưa già như anh."
"Từ Thượng Vũ ---!"
Quý đại pháp y không nhịn nổi, lớn giọng hơn, mắt thấy hai người chuẩn bị cãi nhau.
"Thôi ngậm cái miệng vào hết đi!"
Một câu quát lớn chắn ngang hai người chuẩn bị cãi cọ.
"Muốn cãi thì ra ngoài mà cãi."
"Bây giờ là thời gian làm việc, hai người biết cái gì là quan trọng nhất không đấy?"
"Tôi không cần biết hai người nghĩ cái gì, chuyện này liên quan đến sự trong sạch của tôi, ai lãng phí thời gian là lãng phí mạng của tôi, đừng có trách tôi..."
Ninh Tiêu nói được một nửa, để ý thấy ánh mắt của mấy người xung quanh đều trở nên khác lạ, dường như nhận ra mình đã nói gì. Cậu nhắm chặt mắt, khi mở ra đã không còn khí thế như vừa nãy.
"Xin lỗi, hơi sốt ruột, xúc động thì không khống chế được bản thân." Ninh Tiêu thở dài, nhìn sang hai người nọ. "Hai người còn muốn cãi nữa không?"
Cả hai đồng thời lắc đầu.
"Vậy chúng ta có thể bắt đầu kiểm tra thi thể được chưa?"
Cả hai đồng thời gật đầu.
Ninh Tiêu vừa lòng cười. "Pháp y Quý, bắt đầu làm việc của anh đi."
Quý Ngữ Thu không nói gì nữa, đi đến trước một loạt cánh cửa tủ nọ.
Mà sau lưng Từ Thượng Vũ, hai viên cảnh sát vẫn chưa tỉnh táo nổi.
"Khí thế của người này thật mạnh mẽ, còn có thể trấn được hai đại ma đầu của đội chúng ta." Ánh mắt Lục Phi nhìn Ninh Tiêu bắt đầu có vẻ kính nể. "Chắc chắn không phải người bình thường."
"Người bình thường có thể trở thành nghi phạm giết người được à?" Triệu Vân mắng.
Từ Thượng Vũ không nói gì, nhưng giọng cười của hắn lại làm Lục Phi nổi da gà. Hắn nhìn Ninh Tiêu, lúc này đã không còn vẻ xúc động sắp cãi nhau với Quý Ngữ Thu như vừa nãy, giống như tất cả những tranh chấp lúc nãy chỉ là thích thì cãi thôi.
Lục Phi nhìn đội trưởng mình, rồi lại nhìn Ninh Tiêu đứng cạnh pháp y Quý, trong lòng yên lặng làm dấu một cây thánh giá, không biết là cầu nguyện cho ai.
Quý Ngữ Thu kéo một ngăn tủ ra, mở khóa kéo của túi bọc thi thể.
"Đinh Nhất Ngôn, tôi nghĩ hôm qua cậu đã gặp cậu ta."
Thi thể vừa mới lấy ra từ tủ lạnh, quanh thân còn phủ một lớp sương trắng. Ninh Tiêu bình tĩnh đánh giá khuôn mặt vừa quen vừa lạ này, mười mấy tiếng trước, khi cậu gặp tên nhóc này, cậu ta vẫn còn sống bình thường, có hô hấp, mà bây giờ lại trở thành một cái thi thể lạnh như băng.
"Nguyên nhân chết?" Cậu nghe giọng mình đang hỏi.
"Một nhát đâm thủng tim từ sau lưng."
Nghe vậy, sắc mặt Ninh Tiêu trắng bệch, Từ Thượng Vũ vẫn đang nhìn cậu chằm chằm thấy được biểu cảm này, hỏi: "Có gì không ổn à?"
"Rạng sáng nay, lúc tôi gặp được cậu ta, cậu ta đang chuẩn bị cướp tiền tôi." Ninh Tiêu hít sâu một hơi, từ từ nói: "Nhưng tôi khống chế ngược lại cậu ta, sau đó lại dạy cậu ta một bài học."
"Cái này chúng tôi đều thấy." Lục Phi xen vào: "Cậu đè cậu ta xuống đất đánh, trong video theo dõi có."
"Không, không chỉ như thế."
Ninh Tiêu nghe thấy giọng mình hơi run rẩy.
"Tôi đè cậu ta xuống đất, ban đầu chỉ định dọa cậu ta thôi. Sau đó tôi thấy cậu ta vẫn cứ cứng đầu, nên cầm dao của cậu ta lên..."
Người đứng xung quanh nghe cậu kể lại đều muốn ngừng thở, nhìn thẳng vào cậu.
"Tôi hỏi cậu ta, mạng người chơi vui không?" Ninh Tiêu nói: "Sau đó, cầm dao vẽ một đường trên vị trí trái tim của cậu ta từ phía sau."
Trong phòng yên tĩnh trở lại, không khí lạnh như băng như muốn đóng băng cả lỗ chân lông của mọi người. Ninh Tiêu hít thở, sự lạnh lẽo này như đọng lại trong lòng, như muốn đóng băng cả người cậu.
"Tôi nhớ khi đó tôi không có đâm vào, không hề."
Cả phòng chỉ có một mình Ninh Tiêu giải thích, những người khác đều không lên tiếng.
Quý Ngữ Thu bỗng hỏi: "Đinh Nhất Ngôn tử vong vào khoảng gần 2 giờ sáng, cậu về nhà lúc nào?"
"2 giờ 10."
Mười phút, hoàn toàn có thời gian gây án.
Trong khoảnh khắc Ninh Tiêu nói ra điều này, cậu biết, mình gần như không thể nào thoát khỏi tội giết người.
Phương thức tử vong, thời gian, động cơ, tất cả đều ăn khớp như thế, quả thực là đang nói, trên đời này ngoài Ninh Tiêu ra thì còn ai có thể là hung thủ nữa đâu?
"Đội trưởng, chuyện này..." Lục Phi khó xử nhìn Từ Thượng Vũ, thật ra trước đó hắn cũng hơi dao động, cho rằng một Ninh Tiêu tỉnh táo, lý trí như thế thì hẳn sẽ không phải là hung thủ sát hại thiếu niên này. Nhưng mà bây giờ, chứng cứ vô cùng xác thực, Ninh Tiêu cũng chính miệng thừa nhận mình đã từng làm gì với nạn nhân, chuyện này còn biện giải kiểu gì nữa?
"Ninh Tiêu." Từ Thượng Vũ nói: "Cậu nói lúc đó cậu chỉ vẽ vài cái, chứ không đâm vào người cậu ta."
"Tôi nhớ rõ là như thế." Sắc mặt Ninh Tiêu hơi tái nhợt, "Nhưng mà, tôi không chắc."
"Là sao?"
Từ Thượng Vũ nhìn chằm chằm Ninh Tiêu, mà Ninh Tiêu lại không trả lời hắn, một lúc lâu sau mới nói:
"Tôi muốn gặp bác sĩ, bác sĩ tâm lý."
Nếu là mười phút trước, Ninh Tiêu có thể chắc chắn mình không giết chết Đinh Nhất Ngôn, nhưng bây giờ cậu đã không thể khẳng định được như thế nữa. Trí nhớ trong đầu nói với cậu rằng tối hôm qua cậu không ra tay với thiếu niên này. Đối với người khác mà nói thì dựa vào đoạn trí nhớ này, cậu hoàn toàn có thể tin rằng mình trong sạch.
Nhưng mà Ninh Tiêu thì không như thế, trí nhớ của cậu sẽ lừa cậu.
"Tôi muốn gặp bác sĩ tâm lý."
Ninh Tiêu lại nói, làm mọi người kinh ngạc.
Cậu nói: "Tôi nghi ngờ, tôi là hung thủ giết chết Đinh Nhất Ngôn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT