Nước phun ra đi theo đường cong parabol mà chuẩn xác rơi hết xuống chân Bách Thiên Hành.

Bách Thiên Hành nhìn vũng nước bên chân lại ngẩng đầu lên nhìn Giang Trạm: "Có cần phải kinh ngạc đến vậy không?"

Giang Trạm phun xong bị sặc, một bên ho một bên khoát tay: "Khụ, khụ, khụ.. Không phải, không phải. Khụ, khụ, khụ!"

Bách Thiên hành đưa qua hai tờ khắn giấy, Giang Trạm nhận lấy lau lau miệng cũng chậm rãi dừng ho.

Bách Thiên Hành toàn qua trình đều nhìn y, không co y thời gian tự hỏi liền trực tiếp mở miệng: "Bất ngờ lắm, đúng không?"

Giang Trạm lúc nãy ho quá dữ cho nên mắt có chút đỏ, sau khi bình tĩnh trở lại mắt vẫn còn hồng hồng, y nâng tầm mắt lên, trong mắt có điểm mờ mịt không thể tin, có chút vô tội. Bộ dạng này y hệt con chó nhỏ ngây thơ vô tri.

Giang Trạm dừng một chút, mới nói: "Ừm.."

Bách Thiên Hành vẫn dựa vào bàn, hỏi y: "Trước đó không nhìn ra sao?"

Giang Trạm hoàn toàn mòe mịt, lắc đầu: "Không."

Bách Thiên Hành: "Hiện tại đã biết?"

Giang Trạm: "Ừm."

Bách Thiên Hành: "Nghĩ thế nào?"

Giang Trạm trầm mặc, trầm mặc hết nữa ngày mới nói: "Là tôi đang nằm mơ? Vẫn là cậu đang nói đùa với tôi đi?"

Bách Thiên hành buồn cười: "Cho dù là cậu nằm mơ, cũng không mơ thấy tôi đi."

Giang Trạm: "..."

Có.

Biểu tình của Bách Thiên Hành trở nên nghiêm túc: "Không có nói đùa, là thật."

Giang Trạm đưa tay lên ý bảo hắn: "Cậu đợi một chút, để tôi tiêu hóa một chút."

Bách Thiên Hành gật đầu tỏ vẽ có thể hiểu, còn hỏi y: "Có cần tôi tránh đi, để cậu một mình ngồi ngốc chút không?"

Giang Trạm: "Tôi vừa vặn đi đi WC, tôi mượn WC một lát."

Vì thế không bao lâu Giang Trạm lại trở về cái WC rộng 40m2 kia.

Y đứng trước gương nhìn vào chính mình, mặt y lúc này là vẻ mặt hoài nghi cuộc sống.

Bách Thiên Hành cong?

Thật trung hợp, đều cong?

Giang Trạm: ?

Không thể trách Giang Trạm cảm thấy kì quái vì kì thật nhìn Bách Thiên Hành rất thẳng, không chỉ là nhìn thẳng mà chính là thẳng cấp kim cương luôn.

Giang Trạm tự nhận mình là cong hòa toàn, sau khi trở về lại thường xuyên gặp Bách Thiên Hành, nếu Bách Thiên Hành cong thì chính là đồng loại với chính mình, vậy tại sao mình một chút cũng không nhìn ra?

Đột nhiên y cảm thấy mình hình như đi hơi xa.

Bách Thiên Hành không muốn cùng y giấu diếm tính hướng, trong lúc ở riêng đã đem chuyện này nói cho y, còn y thì sao? Nói với hắn cần tiêu hóa một chút, xong chạy trốn vào WC. Lúc này trong lòng Bách Thiên Hành sẽ cảm thấy thế nào?

Phản ứng này của y đặc biệt giống như thẳng nam kiêng kị gay.

Giang Trạm vội vàng rửa tay từ WC đi ra.

Vừa ra Bách Thiên Hành liền nói: "Đi thôi, mang cậu lên lầu hai nhìn xem."

Giang Trạm ngừng lại.

Bách Thiên Hành thẳng hướng tiến đến cầu thang giống như cái chủ đề tính hướng lúc nãy chưa từng tồn tại.

Giang Trạm theo phía sau, nghĩ nghĩ một lúc lại mở miệng: "Tôi.."

Bách Thiên Hành đi lên cầu thang trước lúc y mở miệng nửa giây đã nói trước: "Kỳ thực lầu hai cũng không có gì, tôi đả thông hết tất cả các phòng làm thành ột phòng mô hình."

Suy nghĩ của Giang Trạm thành công bị đánh lệch: "Cậu chơi mô hình?"

Bách Thiên Hành: "Chơi mà." Lại hỏi: "Cậu không chơi?"

Giang Trạm: "Tôi sớm đã không chơi nữa."

Bách Thiên Hành cũng không thấy lại, lúc học cao trung hứng thú của Giang Trạm rất nhiều, thích cái gì liền liều mạng mà chơi, không thích liền buông tay chơi cái khác.

Theo lời Giang Trạm nói năm đó chính là: Mấy cái hứng thứ đồ vật này nọ đều là có mới nới cũ.

Bất quá Giang Trạm chỉ nhẹ nhàng nói một câu "Tôi đã sớm không chơi nữa" làm cho Bách Thiên hành có chút kinh ngạc.

Giang Trạm năm đó thực sự rất si mê mô hình, tới mức thi được hạng nhất cũng chỉ muốn người nhà cho phần thưởng là mô hình.

Bách Thiên Hành không hỏi Giang Trạm vì sao không chơi mô hình nữa, so với bảy tám năm không liên lạc kia hắn chỉ quan tâm hiện tại, để ý trước mắt.

Bách Thiên Hành: "Không chơi thì cứ tùy tiện nhìn xem."

Giang Trạm thầm nghĩ: Mô hình sao có thể tùy tiện mà nhìn xem! Mô hình là phải nghiêm túc mà nhìn xem!

Bởi vị chủ đề tính hướng tạm thời bị gác lại.

Bách Thiên Hành không đề cập tới, Giang Trạm cũng không tiện chủ động mở miệng. Mặt khác y vừa nghe tới mô hình thì đầu óc liền không còn thứ khác, chỉ có mô hình.

Mô hình là thứ mà từ nhỏ Giang Trạm đã thích giống như mấy bạn nữ thì thích nhân vật hoạt hình, bạn năm thích giày thể thao vậy đó.

Giang Trạm từ nhỏ đã hướng ngoại cùng hiếu động, lớn lên mới có thể an tĩnh mà ngồi xuống, lúc nhỏ thứ có thể khiến y an tĩnh mà ngồi xuống chỉ có mô hình.

Mô hình chính là 1 trong 5 thứ quan trong mà Giang Trạm có thể căn nhắc đến.

Cho dù lúc học đại học có tham gia một số câu lạc bộ cũng như có mấy thứ yêu thích khác thì như cũ trong lòng hắn mô hình vẫn là nhất.

Thẳng đến khi trong nhà xảy ra chuyện.

Giang Trạm đã từ bỏ mô hình, là cam tâm tình nguyện từ bỏ. Những mô hình đó đều bị y đem bán đi, trong đó có một số cái vô cùng đắt nhưng vì cần tiền nên cũng bán sạch.

Trước khi về nước 3-4 năm y chưa đụng lại mô hình lần nào, lúc sắp xếp hành lý về nước thì trong vali cũng không có một cái mô hình nào.

Giang Trạm vốn nghĩ muốn một lần nữa chạm vào cái mình thích hẳn còn phải một thời gian nữa lại không ngờ Bách Thiên Hành có một phòng mô hình lại là nguyên một tầng.

Y đi đến tầng hai cùng Bách Thiên Hành, lúc này mắt y chỉ nhìn thẳng chuyện khác đều bị vứt ở sau đầu, trong mắt trong tâm đều là các loại mô hình trong tủ kính, trên kệ.

Đại đa số các mô hình đều là tự ráp, rất ít cái là thành phẩm. Giang Trạm từ nhỏ đã thích cho nên tinh lực và thời gian đều đặt trên mô hình, mấy mô hình này của Bách Thiên Hành có rất nhiều cái y biết.

Có mấy cái giá gần như là trên trời.

Mặt Giang Trạm đều là vẻ không thể tin, trong mắt toàn là mô hình: "Cậu, nhiều như vậy, thu thập bao lâu rồi?"

Bách Thiên Hành: "Bảy tám năm."

Giang Trạm cảm thán: "Lợi hại."

Bách Thiên Hành nhìn y: "Cậu thích không?"

Giang Trạm không cần nghĩ đã nói: "Thích, thích, thích. Không muốn rời khỏi luôn! Không muốn đi!"

Bách Thiên Hành vẫn nhìn y, cười nói: "Không muốn đi thật sao?"

Giang Trạm hiện tại trong đầu chỉ có mô hình, Bách Thiên Hành nói cái gì cơ bản y không có nghe thấy.

Hắn đi vào phòng trưng bày mô hình, mỗi mô hình đều tỉ mỉ mà xem một cái, có rất nhiều cái y biết, có cái giống với cái y từng có có cái là cùng dòng với những cái của y. Gặp cái mà mình chưa từng thấy qua thì dừng lại xem nhiều thêm một chút.

Cái phòng mô hình này của Bách Thiên Hành đối với y mà nói chính là một cái kho báu.

Lúc Giang Trạm hoàn toàn chìm đắm vào thế giới mô hình thì có người dựa vào cửa sổ, ánh mắt nặng nề mà nhìn y.

Bách Thiên Hành không ngời sẽ có một ngày mang đươc Giang Trạm đến đây.

Lúc trang hoàng căn nhà này hắn quyết định đả thông toàn bộ tầng hai để làm phòng mô hình là chỉ muốn cho mình một cơ hội, có thể nhìn vật mà nhớ người.



Nếu hói hắn có bao nhiêu yêu thích với mô hình thì hắn cũng không biết.

Đương nhiên người xung quanh đều cho rằng hắn thích, dù giá có cao đến đâu cũng cố mà mang về cho hắn.

Chỉ có Bách Thiên Hành biết hắn sưu tầm không phải là mô hình mà là một loại tâm tưởng, một loại tâm tưởng hư ảo.

Cho nên khi gian phòng này được hoàn thiện hắn cũng rất ít khi đến đây, đến mức hắn ra nước ngọa hơn một năm mấy mô hình ở đây hầu như đều bám bụi nhưng hắn trước sau cũng không đến xem qua lần nào. Thẳng đến khi về nước, thẳng đến khi ở sân khấu đánh giá sơ bộ gặp được Giang Trạm.

Hắn đi đến phòng mô hình, lau sạch lớp bụi. Hắn không biết hình dung cái cảm giác này như thế nào, hắn chỉ đột nhiên cảm thấy phòng mô hình này cuối cùng cũng đợi được chủ nhân chân chính của nó rồi.

Đây cũng là lý do có nhiều phòng như vậy nhưng hắn chỉ muốn mang Giang Trạm đến đây.

Bởi vì chỉ có mô hình mới làm Giang Trạm trăm phần trăm cao hứng, cao hứng đến mức không muốn rời đi.

Tóm lại có thể giữ bao lâu liền giữ bấy lâu, tốt nhất là giữ cả tâm cùng người ở lại luôn, mỗi ngày đều chỉ có thể hướng về nơi này của hắn.

Bách Thiên Hành: Không làm người thì không làm người.

Lúc này Giang Trạm đã chạy tới hướng đông của phòng mô hình đang đứng trước một giá trưng bày.

Giá trưng bày này cao tầm 1m, dài 2m, rộng khoảng nửa mét.

Đài vũ trụ này Giang Trạm đặc biệt biết đến thật rõ ràng, đến nổi từng bộ phận có bao nhiêu khôi linh kiện y đều có thể tỉ mỉ rõ ràng mà nói ra.

Bời vì y từng có một cái giống y hệt như vậy.

Là lúc thi đại học năm đó, ba Giang đã nhờ bạn ở nước ngoài mua về với giá cao để làm lễ vật cho con trai thủ khoa của ông ấy.

Giang Trạm ráp suốt một kỳ nghỉ hè vẫn chưa xong, sau đó mỗi lần nghỉ học về nhà y liền ráp suốt đêm, đáng tiếc đài vuc trụ này linh kiện rất phúc tạp nên vẫn mãi mà chưa xong được.

Năm Giang gia phá sản Giang Trạm đã ráp xong 2/3 mô hình, sau lại mang mẹ Giang ra nước ngoài chữa bệnh lúc cần tiền liền mang cái đài vũ trụ có giá cao kia đi bán. Giang Trạm không do dự trực tiếp mang mô hình còn chưa ráp xong cùng toàn bộ linh kiến còn lại mang bán.

Lúc bán người trung gian còn nói: "Người anh em, cậu chưa ráp xong nên không thể bán với giá quá cao được đâu, rất đáng tiếc đó. Chi bằng cậu cứ ráp cho xong tôi sẽ giúp cậu tìm người mua, dù sao cũng không lo, còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn."

Giang Trạm không có tinh lực cùng thời gian nên trực tiếp mang mô hình bán thành phẩm đi bán.

Bán cho ai Giang Trạm cũng không hỏi, dù sao y cần đổi tiền, đồ vật cũng đã không là của y.

Hiện giờ, có một đài vũ trụ giống hệt như vậy ở trước mắt. Giang Trạm không biết có phải cái này chính là cái mình đã ráp được một nữa hay không, y cũng thật không nhận ra. Cho dù là linh kiện vẫn chưa được ráp xong cũng không thể mang theo ấn kí cá nhân, nếu có ấn lý hoặc bị trầy xước sẽ ảnh hưởng đến giá trị, có khi ảnh hưởng đến 6 con số.

"Thích cái này hả?" Bách Thiên Hành cũng đi đến giá trưng bày đai vũ trụ.

Giang Trạm dừng lại chỉ vào đài vũ trụ hỏi: "Cậu mua thành phẩm? Hay là tự mình ráp?"

Bách Thiên Hành: "Một nửa này một nửa kia."

Giang Trạm đột ngột quay đầu lại.

Bách Thiên Hành: "Hẳn là mua từ 4 năm trước đi, lúc đó cái này rất hot cho nên không dễ mua, tôi thấy có người bán bán thành phẩm nên liền mua."

"Lúc mua về còn đang đóng phim, quá bận nên chưa xem qua. Tầm khoảng hơn một năm trước cái gì cũng không muốn làm nên mỗi ngày ở đây ráp mô hình, trước khi xuất ngoại thì ráp xong."

Giang Trạm vẫn không nhúc nhích mà nhìn Bách Thiên Hành: "Cậu liều mạng ráp hết mấy bộ phận?"

Bách Thiên Hành chỉ chỉ vào đài vuc trụ: "Mấy cái trục xung quanh pháo đài, một cánh máy bay, còn có mấy khối lớn đã được ráp sẵn rồi tôi ghép chúng lại với nhau."

Tim Giang Trạm đập mạnh một cái, càng đập càng nhanh.

Là cái của y trước kia! Là cái của y!

Là Bách Thiên Hành mua?

Thế nhưng lại là hắn mua?

Giang Trạm quay lại nhìn vào đài vũ trụ, trong mắt đều là vẻ không thể tin.

Bách Thiên Hành phát hiện Giang Trạm có chút không đúng: "Sao vậy?"

Giang Trạm lại quay đầu lại nhìn hắn.

Bách Thiên Hành: "?"

Giang Trạm vẫn nhìn hắn, không nói lời nào.

Bách Thiên Hành: "Này?"

Giang Trạm lắc lắc đầu, không nói gì hết, trong lòng yên lặng thở dài sau đó lại cười: Giữa người với người giao nhau, gặp gỡ cùng duyên phận thật sự đều do ông trời chú định.

Ai có thể ngờ rằng, trước đó nhiều năm còn trước khi y bắt đầu làm RP, y cùng Bách Thiên Hành đã có một lần lướt qua nhau như vậy.

Mà cái lần kia cùng giờ phút này ít nhất cách nhau 3-4 năm.

3-4 năm trước đài vũ trụ còn nằm trong tay hắn.

3-4 năm sau đài vũ trụ đã nằm trong phòng mô hình của Bách Thiên Hành.

Bọn họ một người ráp một nửa.

Giang Trạm ngẫm lại thấy thật là kỳ diệu.

Nhưng Giang Trạm cái gì cũng chưa nói, mấy năm quá khứ đó đã không còn quan trọng, y cũng không muốn nói nó với bất kỳ ai.

Y chỉ nói với Bách Thiên Hành: "Lớn như vậy, cậu có thể ráp một nửa đã rất lợi hại."

Bách Thiên Hành: "Lúc tôi ráp tôi cũng nghĩ người trước đó cũng rất lợi hại."

Giang Trạm: Khách khí rồi.

Tiếp đó hai người cùng đi đến mấy nơi khác của phòng mô hình.

Bách Thiên Hành: "Tôi lấy mấy cái mô hình nhỏ cho cậu, tháo ra ráp lại nha?"

Đáy mắt Giang Trạm sáng người: "Được hả?"

Bách Thiên Hành: "Đương nhiên được."

Trong phòng mô hình không chỉ có giá trưng bày mà có có một cái sô pha mềm rất lớn.

Trước kia Bách Thiên Hành sẽ ngồi trên sô pha một người ráp mô hình, hiện tại Giang Trạm đã đến liền thành hai người.

Giang Trạm đã lâu chưa chạm vào mô hình, cầm lấy một cái máy bay ánh mắt liền sáng lên, lực chú ý toàn bộ đều đặt lên máy bay, gỡ gỡ ráp ráp.

Bách Thiên Hành mang đồ ăn cùng thức uống lên xong liền ngồi xuống bên cạnh y. Quang cảnh hiện tại cùng cái trong trí nhớ của hắn hoàn toàn trùng khớp.

Trước kia cũng là vậy, Giang Trạm chạm vào mô hình liền rất chuyên chú, Bách Thiên Hành đối với mô hình không mặn mà lắm chỉ chơi trong chốt lác, phần lớn thời gian đều là ngồi nhìn người.

Lúc này nhìn Giang Trạm hắn thấy rất kỳ diệu, cho dù là chơi bóng rổ hay ráp mô hình Giang Trạm đều mang đến cho hắn cảm giác: Đã nhiều năm như vậy nhưng y không hề thay đổi, giống như vô luận thời gian kia trong cuộc sống có xảy ra cái gì cũng không lưu lại một chút dấu vết trên người y.

Giang Trạm trước sau vẫn là Giang Trạm.

Một bên Bách Thiên Hành nghĩ con người kiểu gì cũng sẽ thay đổi cho nên điều này không thể xảy ra, một bên lại nghĩ Giang Trạm thuần túy này không phải là Giang Trạm mà hắn thích hay sao.

Bách Thiên Hành ở một bên lẳng lặng mà nhìn, hi vọng thời gian có thể trôi càng chậm càng tốt..

Giang Trạm vừa ráp mô hình vừa dùng giọng điệu tùy ý mà hỏi: "Cậu từ khi nào phát hiện ra mình thích đàn ông?"

Bách Thiên Hành nghiêng người đối diện với Giang Trạm, tay để sau lưng tựa lưng vào ghế sô pha. Giang Trạm đột nhiên mở miệng nên nhất thời Bách Thiên hành cũng không nói gì.

Một lát sau, Bách Thiên Hành mới nói: "Cao trung."

Giang Trạm quay đầu lại đối diện với hắn, thật bình tĩnh mà hỏi: "Khi nào của cao trung?"

Bách Thiên Hành: "Cao nhất."

Giang Trạm không ngờ lại sớm như vậy, quay đầu lại tiếp tục nghịch mô hình trong tay, vẫn giọng điệu bình thường mà hỏi: "Sao cậu phát hiện ra được vậy?"

Bách Thiên Hành tới bây giờ vẫn rất điềm đạm nhưng líc này nhìn Giang Trạm thì giọng hắn có chút khô. Một lúc sau hắn nghe được âm thanh khô khốc của chính mình: "Tôi lúc đó động tâm với một nam sinh."

Giang Trạm lại một lần nữa quay đầu lại nhìn Bách Thiên Hành, không nói gì chỉ chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, vài giây sau: "Không phải là lúc xem phim nhận thấy đối với phái nữ không có phản ứng mới? Hả?"

Bách Thiên Hành: "..."



Giang Trạm: "Không phải như vậy hả?"

Bách Thiên Hành yên lặng hít sâu một hơi: ".. Không phải."

Giang Trạm: "Tôi tưởng là giống nhau đều là xem phim mới biết."

Bách Thiên Hành không nói nên lời, duỗi tay qua: "Đưa mô hình lại cho tôi đi, cái chỉ số thông minh này của cậu, vẫn là không nên ráp nữa."

Giang Trạm nằm ở trên sô pha cười ha ha không ngừng, tránh tay của Bách Thiên Hành: "Cậu đừng tới đây, giả bộ nữa hả, không phải là vì xem phim sao còn nói cái gì động tâm? Ở trước mặt tôi còn giả vờ? Cậu lúc đó ngoại trừ chơi bóng, đi tiệm net, ở trước mặt ngườ khác cậu đều không cho người ta đến nửa ánh mắt, không phải sao?"

Bách Thiên Hành: ".. Hình tượng của tôi ở trong lòng cậu chính là như vậy hả?"

Giang Trạm đùa: "Đương nhiên không chỉ có vậy, mặt mũi đặc biệt đen, tính tình cực kém, ai đều không thể chọc cậu. Nếu cậu thật sự thích người nào đó, còn có thể như vậy sao?"

Bách Thiên Hành cảm thấy mình sắp sinh khí tới nơi rồi, đã nhiều năm như vậy rồi cái vị trước mặt này luôn có thể chọt đến điểm đau của hắn.

Bách Thiên Hành đưa tay: "Không nói nhiều, trả mô hình cho tôi."

Giang Trạm lấy tay che mô hình lại: "Trước tiên nói cho tôi biết cậu xem phim gì?"

Giọng điệu Bách Thiên Hành bắt đầu hung: "Liên quan gì đến cậu sao?"

Giang Trạm: "Có hạt giống không?" [1]

Bách Thiên Hành: "?"

Giang Trạm: "Cảm ơn lâu chủ, lâu chủ là người tốt."

Bách Thiên Hành vừa buồn cười vừa tức giận, lại phát hiện ra Giang Trạm đang dùng phương thức vui đùa này để nói cho mình y cũng là gay. Sau khi mình tự nói thì y cũng thẳng thắng thú nhận không hề giấu diếm.

Bách Thiên Hành thu lại biểu tình, không nói gì mà chỉ nhìn Giang Trạm.

Giang Trạm thu tay lại, đặt mô hình lên đùi, rất tự nhiên mà nói: "Chia sẻ hạt giống mới là bạn tốt."

Bách Thiên Hành hỏi lại một câu mà Giang Trạm đã từng hỏi qua: "Lúc nào? Lúc nào thì phát hiện mình thích đàn ông?"

Giang Trạm nhún vai vừa ráp mô hình vừa nói: "Năm nhất, trong phòng ký túc xá có người mở loại phim này, tôi cũng đi qua xe liền thấy không đúng."

Bách Thiên Hành: "Rất kinh ngạc đi?"

Giang Trạm thở dài: "Đâu chỉ kinh ngạc, còn sợ hãi, lúc đầu còn không thể nào tiếp thu được, lúc trước rõ ràng tôi thích mấy bạn nữa chân dài gầy gầy mà."

Bách Thiên Hành: "Sau đó làm sao lại tiếp nhận?"

Giang Trạm: "Không thể tiếp thu thì làm sao? Cái này không phải bệnh, chẳng lẽ còn phải đi bệnh viện để trị? Chỉ có thể đổi thể loại phim trong máy tính?"

Nói xong lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Lúc y nghe Bách Thiên Hành gay y liền phun một họng nước ra ngoài, sao Bách Thiên Hành nghe nói y gay lại có thể bình tĩnh như vậy?

?

Không đúng a.

Giang Trạm quay đầy, mắt tràn đây nghi hoặc, dùng giọng điệu không dám xác định mà hỏi: "Cậu chẳng lẽ.."

Bách Thiên Hành: "Ừm, sớm biết cậu là gay."

Giang Trạm mở to mắt: "Vì cái gì mà cậu cảm nhận được tôi, mà tôi thì không cảm nhận ra được cậu chứ?"

Bách Thiên Hành: Bởi vì cậu không có một cái gọi là Tống Hữu đại cữu tử.

Cứ như vậy Giang Trạm cùng Bách Thiên Hành gay - gay nhận diện lẫn nhau.

Giang Trạm cảm thán: "Thật trung hợp nha, đều cong, sao này chính là" bạn cong tốt" ".

Bách Thiên Hành:" Ai muốn cũng cậu làm "bạn cong tốt" chứ. "

Giang Trạm:" Kia, vậy phải làm khuê mật sao? "[2]

"... "

Bách Thiên Hành làm bộ lại muốn lấy lại mô hình.

Giang Trạm vội vàng nói:" Không làm liền không làm. "Y thở ra một cái nhẹ nhỏm:" Tôi thân là gay lại nghĩ cậu là thẳng nam cho nên thỉnh thoảng cảm thấy không tiện. Biết cậu cũng cong nên giờ tôi liền cảm thấy thoải mái hơn rồi. "

Y thừa nhận sau khi chơi bóng xong y không thể nhìn thẳng vào Bách Thiên Hành khi hắn trần thân trên.

Còn đưa ra một cái ví dụ:" Giống như có một cô giá mặt đồ bơi, tôi không thể nhìn chằm chằm vào cô ấy được. Nhưng cô ấy lại đột nhiên chạy lại nói "cô ấy" là đang giả gái, kì thật là đàn ông, vậy thì không có gì không tiện nữa. "

Bách Thiên Hành:"... "

Bách Thiên Hành không biết là Giang Trạm lấy hắn so sánh với giả gái có phải là do sau khi hắn thoải mái thừa nhận mình là gay hay không, nhưng hiện tại Giang Trạm nhìn hắn đã không còn biệt nữu nữa so với trước kia còn tự tại hơn.

Vừa rồi nhìn hắn cởi trần còn ngượng ngùng bây giờ đã trực tiếp đề nghị:" Nhà cậu có hồ bơi mà đúng không? Chúng ta đi bơi đi. "

Bách Thiên Hành nghiến răng:" Tôi phải mặc váy mới có thể bơi trước mặt cậu đúng không? "

Giang Trạm:" Không không không! Cậu hiện tại có cởi sách sẽ cũng không có vấn đề gì. Trước đó tôi nghĩ cậu thẳng cho nên nhìn cậu không mặc quần áo liền cảm thấy đang chiếm tiện nghi của cậu. Hiện tại không giống nha, tôi nhìn cậu chỉ cảm thấy oa vị ca ca này sao dáng người lại tốt như vậy, hormone tràn trề tôi cũng muốn luyện thành như vậy! "

Bách Thiên Hành:"... "

Giang Trạm vui vẻ mà bỏ mô hình xuống:" Đi đi đi, bơi một lát. Bơi xong thì lên chơi mô hình một lúc nữa, buổi chiều trở về. "

Bách Thiên Hành thực sự là tức giận không ít đâu.

Sinh khí kaij nghĩ đến Giang Trạm không phải luôn như vậy sao, Giang Trạm mà hắn thích không phải là như vậy sao. Vì thế hắn chỉ có thể thở dài, tự mình tiêu tan.

Được rồi, dù sao cậu vẫn còn trong chương trình, có muốn chạy cũng không được.

Vì thế hai người từ trong nahf di chuyển ra bên ngoài, ở sân bóng, hồ bơi, sân golf chơi vài vòng, chơi đủ rồi lại đi đến phòng mô hình ráp mô hình tiếp.

Chơi đến hưng trí bừng bừng quên mất thời gian, đến khi Bách Thiên Hành đưa Giang Trạm về đã hơn 9h tối.

Giang Trạm vui quá mức cho nên một đường đi về vừa nghịch điện thoại vừa nói chuyện phiếm với Bách Thiên Hành, gần đến ký túc xá y mới thu bớt lại hưng trí.

Vừa thu phấn khởi lại xong liền nhớ ra cái gì mà nhìn xuống quần áo:" Thôi xong rồi! "

Bách Thiên Hành:" Cái gì xong rồi? "

Giang Trạm:" Quần áo của tôi còn ở trong máy giặt nhà cậu. "

Bách Thiên Hành:" Trở về lấy cũng không kịp rồi. "

Giang Trạm lấy tay đánh vào trán mình một cái:" Aizz! Hưng trí quá mức liền quên mất. "Dừng một chút:" Hay là cậu đi đến cửa hông đi. "

Bách Thiên Hành kiên định mà trả lại y bốn chữ:" Quang minh lỗi lạc."

Vì thế Bách lão sư quang minh lỗi lạc mà lái xe mua đồ ăn 180 vạn đi vào từ cửa chính, quang minh lỗi lạc mà đem Giang Trạm đang mặc quần áo của chính mình mà đưa về ký túc xá.

Ban đêm các cô gái tuyệt mỹ cắn đường cắn đến điên rồi.

Ảnh Giang Trạm buổi sáng rời đi cùng buổi tối trở về bị đem so sánh, không cùng một bộ quần áo.

Chẳng những không phải là quần áo lúc sáng mà quần áo khi trở về chút lớn, kích cỡ cùng kiểu dáng vừa vặn là bộ đồ mà Bách Thiên Hành từng mặc và bị fans chụp lại.

Quần áo của Bách Thiên Hành!

Giang Trạm mặc đồ của Bách Thiên Hành!

Fans CP: Aaaaaaaaaaaaa! Chúng ta căn bản không thể tưởng tượng một ngày này bọn họ đã làm gì! Cũng căn bản không dám tưởng tượng vì sao Trạm Trạm lại mặc đồ của Bách Thiên Hành! Chúng ta không dám!

Chúng ta chỉ có một câu gửi đến Bách lão sư thân ái..

Ôn nhu một chút mới tốt! Ôn nhu một chút!

* * *

[1] hạt giống - 种子: Này mình không rõ lắm chắc là link, đĩa phim, hay lưu video gì đó.

[2] Khuê mật: Bạn thân, thường chỉ nữ giới

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play