Sarah và Dư Thanh vừa đi đến giảng đường thì trời đã rất nóng, nhưng lại xảy ra một chút chuyện ngoài dự tính.

"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, buổi chiều quay lại." Dư Thanh và Sarah đã từ trên tầng thượng đi xuống, cũng không biết là có bị dọa sợ hãi hay không, bước đi của Dư Thanh được thả chậm, nhìn có vẻ hơi bất ổn

Nhưng Sarah thì không để ý gì đến chuyện này, gật đầu, từ từ đi theo Dư Thanh

Hai người chọn một quán cơm nhỏ ở gần XX, chọn thức ăn, Dư Thanh nhìn nơi này tựa hồ như chỉ mới ngày hôm qua, không khỏi xúc động, khi cô còn học đại học thường xuyên đến đây ăn cơm, không nghĩ đến đã mấy năm trôi qua, ngay cả chủ quân cũng thay đổi, hương vị của món ăn cũng không còn ngon như trước đây

"Sao vậy, chị không thích ăn? " Mặc dù Sarah lớn lên ở Pháp, nhưng món ăn những Trung Quốc bình thường cô bé cũng hay ăn, bởi vì ba cô bé, ông ngoại Lâm Sanh là Hoa Kiều, thỉnh thoảng thường hay xuống bếp làm những món ăn Trung Quốc để hồi ức hương vị quê hương, Ít nhất sẽ không giống với những người ngoại quốc khác, chỉ mới ăn vào một miếng thì cảm thấy như đang thưởng thức sơn hào hải vị.

"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy bản thân đã già rồi." Dư Thanh lắc đầu, bạn cùng lớp hay bạn bè bên ngoài của cô, không kết hôn rồi thì con cái đã chập chững đi vài ba bước, Mộ Lưu Yên cũng đã tìm được người nương tựa cả đời, tựa hồ chỉ có bản thân cô vẫn còn cô đơn lẻ bóng, nói không ao ước mới là giả, người con gái nào lại không mong muốn có thể tìm được một tình yêu, một người yêu mình, cùng nhau đi hết một đời?!

Sarah không nghĩ Dư Thanh sẽ nói như vậy, không khỏi bất ngờ.

Ai nói Dư Thanh già, cô ấy không hề già, phụ nữ ngoại quốc trưởng thành khá sớm, mười sáu mười bảy tuổi nhìn qua giống như đã hai sáu hai bảy, chỉ có Sarah là con lai nên tương đối ngoại lệ, cho nên trong mắt Sarah, phải nói Dư Thanh đang lúc tuổi xuân phơi phới, ngự tỷ thành thục phong tình mang thêm vài phần ngại ngùng của thiếu nữ, nhất định là cực phẩm của cực phẩm.

Sarah không phải là người có khẩu vị nặng, cho nên mắt nhìn con gái của cô bé rất có phong phạm của ba mình, chỉ thiếu chưa đem đi so sánh với Phạm gia và Phượng tỷ.

Nếu như không phải đã có định kiến trước, Mộ Lưu Yên cũng có thể coi là cực phẩm, chỉ tiếc là, Sarah không thể nào đi yêu kẻ cướp 'cháu gái' mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng ghét.

Sarah đột nhiên đứng lên, sau đó cúi người hướng về phía Dư Thanh, chỉ còn cách một đốt tay thì dừng lại, tiến lên thêm một chút nữa thì mũi có thể chạm mũi.

Dư Thanh bị hành động này của Sarah làm cho hoảng sợ, bởi vì quá đột ngột, căn bản cô không thể phản ứng kịp

Trong nháy mắt hô hấp của hai người tựa hồ như đình trệ, Sarah vươn tay chậm rãi tháo đi kính vàng của Dư Thanh, quan sát dung nhan gần trong gang tấc này, da thịt bóng loáng khiến cho thiếu nữ như cô bé cũng phải đố kị.

Bởi vì thiếu đi mắt kính, cho nên Dư Thanh không thể nhìn rõ Sarah ở trước mặt, chỉ thấy mọi thứ hoàn toàn mơ hồ, "Sarah, em làm gì vậy? Nhanh trả kính lại cho tôi. "

Hơi thở của Dư Thanh gần sát bên mặt Sarah, nó như đang làm lòng cô bé thêm ngứa ngáy.

Lúc đầu cô bé chỉ muốn dựa vào khoảng cách gần để nhìn cái từ già trong miệng của Dư Thanh, không nghĩ tới cũng bởi vì cái gần này lại làm cho bản thân không cách nào kiềm chế, cảm giác rất kì quái, không giống với cảm giác cô bé chờ đợi Sen, là một loại liêu nhân bối rối

Sau khi cởi kính, Dư Thanh trước mắt khiến người ta cảm thấy sáng ngời, tựa như loại cảm giác vén mây thấy mặt trời

Không phải nói Dư Thanh đeo kính sẽ khó coi, mà là sau khi cởi kính, cô khiến người ta cảm thấy sáng khoái, tươi mát, như làn gió tươi mát mừa hè.

Sarah không thích những cô gái đeo kính, cho nên dù cô bé có bao nhiêu hảo cảm với Dư Thanh nhưng tuyệt đối không có chút ý đồ không an phận nào, tuy nhiên chỉ trong cái chớp mắt này, cô bé thật sự như bị điện giật.

Nói thẳng ra thì Sarah và Mộ Lưu Yên có một số đặc điểm rất giống nhau

Nếu như, ừm, chỉ là nếu như, thật ra Dư Thanh cũng không tệ, nếu như sống cùng với một ngự tỷ như vậy, có thể suy nghĩ lại.

Người phương đông đầu tiên Sarah thích chính là cháu gái 'lớn' Lâm Sanh của cô bé, mà người thứ hai có cảm giác là Dư Thanh, mặc dù nó có chút vội vàng, nhưng cảm giác này thật không thể nói chính xác, có lẽ là hậu chia tay, vừa quay lưng tim liền đập thình thịch.

"Thật ra, chị không mang kính rất đẹp mắt." Sarah miễn cưỡng đè nén quái dị trong lòng, sau đó đưa mắt kính lại cho Dư Thanh, tự mình lấy thức ăn rồi ngồi ăn.

Dư Thanh không hiểu nổi ý nghĩ của Sarah, trực tiếp ném đi suy nghĩ về hành động ám muội vừa rồi, đeo kính vào, khôi phục sự nghiêm trang của cô.

Trong nháy mắt đó, tâm cô như nổi trống, không hiểu rõ đó là cảm giác gì, cũng có lẽ là, cô không muốn bận tâm đến.

"Sarah, nơi này là Trung Quốc không phải Pháp, cho nên làm ơn để ý đến lời nói và hành động của em một chút, tôi không phải là tiểu nữ sinh của trường em." Sarah ở Pháp ôm hôn bạn học giữa đường phố Pháp đã sớm được Mộ Lưu Yên kể lại, cho nên, Dư Thanh biết rõ Sarah có hứng thú với con gái, tuy nhiên, rõ ràng Dư Thanh cô không phải là loại tiểu nữ sinh gì đó, không phải là loại thích đùa vui, vì vậy đối với hành động vừa rồi của Sarah, cô cảm thấy trong lòng không vui.

Vốn ý nghĩ trong đầu của Sarah vô cùng thuần khiết, nhưng nghe thấy lời của Dư Thanh lại cảm thấy rất khó chịu, mình là một người dễ thay đổi vậy sao? Lẽ nào sống ở nước ngoài thì cởi mở như thế? Mình thừa nhận là có cùng người khác hôn môi, cũng có sờ sờ, nhưng những chuyện khác thì một chút cũng chưa làm, nói như thể mình là sắc lang thích đừa giỡn người khác lắm vậy?!

"Này, chị suy nghĩ nhiều rồi, coi như tôi thích con gái cũng không đi thích người lớn tuổi hơn tôi, chẳng qua là nhìn xem chị già ở đâu thôi." Sarah luôn rất thẳng thắn, cho nên không hề kiêng kỵ nói Dư Thanh lớn tuổi, đương nhiên, đây là sự thật.

Con bé, lại còn nói mình lớn tuổi? ! Lửa giận của Dư Thanh đã cháy bừng bừng, sắc mặt lạnh đi không ít, quả nhiên tiểu loli hỗn huyết không phải là đối tượng tốt để tiếp xúc, sáng sớm đã bị thái độ nhất thời của con bé làm cho mờ mịt rồi.

"Vậy là tốt rồi, tôi chẳng qua chỉ có nhiệm vụ mang em đến trường tham quan thôi, còn những thứ khác tôi cũng không hy vọng sẽ mở ra. "

Không sai, đi tham quan trường xong, nhiệm vụ của mình liền kết thúc.

Mặc kệ là có bao nhiêu thiệm cảm trước đây, đều có thể biến mất

Dư Thanh nói rất đúng, tuy nhiên trong lòng Sarah lại khó chịu, nhưng cũng không lấy mặt nóng đi thiếp mông lạnh, cho nên chỉ ngang ngạnh hừ một tiếng.

Hai người ăn xong một bữa cơm không tính là vui vẻ gì, trở lại XX đi tham quan, nhưng rõ ràng bầu không khí của buổi sáng đã bay mất.

Sarah không có cảm giác mình làm sai, mình khen chị ấy, chị ấy còn chỉ trich lời nói và hành động mình phóng đãng, quá đáng

Dư Thanh cũng không cảm thấy mình sai, mình có lòng tốt mang con bé đi tham quan trường học, con bé lại đừa cợt mình, làm gì có cái lí lẽ này chứ! Quá đáng nhất là còn nói mình già?! Tại sao, làm nổi bật tuổi bản thân lên sao?!

Ai cũng không nghĩ tới bầu không khí yên bình chỉ vì một bữa cơm mà thay đổi, hai người càng không nghĩ đến, ban đầu còn tưởng kết thúc ngày hôm nay thì ai sẽ đi đường nấy, ông trời nào cho ai như ý, hết lần này đến lần khác không đi tìm đường chết nhưng vẫn phải chết, Lâm Sanh nằm viện.

Lúc hai người vừa chạy đến, Lâm Sanh đã nằm trong bệnh viện rồi, nghe nói là loét dạ dày.

Sarah không thể tin được, rõ ráng sáng sớm khi đi ra ngoài vẫn còn rất tốt, đến tối thì loét dạ dày? Lừa quỷ sao!

Dư Thanh biết rõ chân tướng, cho nên, cô vạn phần cảm thông với Lâm Sanh

Trong lòng thấy có chút ít áy náy, ai, đều là mình hại.

Quả nhiên, không thể nói ra ý kiến bậy bạ.

Đúng là hại người hại mình, Dư Thanh chỉ nêu một ý kiến lại trực tiếp hại đến hai người, Lâm Sanh và cô.

Vì thế, Dư Thanh phải trả giá thê thảm tương tự.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đại khái còn có 3 chương tả hữu a ! ta mau sớm càng hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play