Đề tài này của Lâm Sanh thật sự là quá đột ngột, làm Mộ Lưu Yên không kịp trở tay. Nàng mới từ chủ nghĩa độc thân qua thời kì quá độ tiến lên thế giới của hai người, sau đó cả hai ngọt ngào với nhau chưa được mấy tháng thì phải bước vào cuộc sống ba người cùng một mái nhà sao? Nói thật, Mộ Lưu Yên ngay cả nằm mơ cũng không nghĩ tới. Thật ra cũng không phải là nàng không nghĩ đến sẽ nhận con nuôi nhưng theo dự tính ban đầu là sau ba mươi tuổi, hôm nay Lâm Sanh lại nói ra mà trước thời hạn tận bốn năm làm cho nàng thật không biết phải làm gì.

"Đầu gỗ, cho dù là vậy cũng không thể nôn nóng như thế?" Ở cùng với Lâm Sanh mới hiểu được, nhiều lúc cô rất ương ngạnh, trước kia thấy cô lí trí như vậy bởi vì giữa cô và những người khác có một khoảng cách nhất định cho nên không muốn thể hiện chân thật bản thân cho người khác thấy, mà hôm nay quan hệ giữa hai người đã không còn gì phải che dấu nhau cho nên mới thấy được Lâm Sanh cũng có nhiều khi thiếu lí trí và mất bình tĩnh, thậm chí là làm cho người ta không nói được lời nào, không nhìn ra được suy nghĩ của cô, nhưng mà như vậy cũng có chút đáng yêu, càng làm cho cảm xúc thêm chân thật.

Này, làm sao mà không vội được?! Lâm Sanh liếc mắt nình Tiểu Mộ đang nôn nóng không thua kém gì mình, nếu như ngày mai mà mình không đi, con bé bị người khác nhận nuôi thì phải làm sao? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Nếu quá khứ bị thay đổi thì phải làm sao? Nếu thiếu đi Tiểu Mộ, em và chị còn có thể ở bên nhau hay không? Không có đứa nhóc này nhắc nhở, thì em làm cách nào để gặp và để tâm đến chị? Làm sao mỗi giờ mỗi khắc quan tâm đến nhất cử nhất động của chị?

*Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: [Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất]: Đây là một cahs chi chũ của người Trung Quốc (nhất vạn-vạn nhất), tóm tắt nghĩa là không lo có chuyện lớn chỉ lo đến có điều không may bất ngờ xảy đến.

Nói đến thì nếu như không phải Tiểu Mộ nói hai ba câu với mình thì căn bản mình không có khả năng đi để ý đến một người cao cao tại thượng như Mộ tổng tài lại càng không có chuyện mà vì chị ấy gặp khó khăn liền chịu không được đi lo chuyện bao đồng, cũng sẽ không vì chị ấy mà tâm tư rối bời, thậm chí hết lần này đến lần khác chú ý rồi chú ý, kết quả là bản thân liền dính vào. Tiểu Mộ chính là bà mối không thể nghi ngờ.

Mà cũng bởi vì chuyện bản thân mình gặp được chị ấy nhờ vào một thứ huyền diệu khó có thể giải thích nên chuyện này càng không thể nói cho Mộ Lưu Yên. Nguyên do là tình cảm trên thế giới này vốn không cần đến thế lực thần bí khác thì vẫn tốt đẹp. Huống gì mình cũng không muốn Mộ yêu tinh nghi ngờ mình có mục đích khi hai người ở bên nhau.

"Này, em thấy là chúng ta nhận nuôi một đứa nhỏ để biểu hiện sự quyết tâm." Loại quyết tâm này kỳ thật không có cũng không sao, dù sao Lâm Sanh cũng đâu quan tâm đến ý kiến của ba mẹ, vấn đề ở đây là cô muốn lấy nó làm cái cớ, nếu không thì mọi thứ quá đột ngột. Muốn trách thì trách Tiểu Mộ, cư nhiên hôm này mới nói cho mình biết mà ngày mai lại liền đi nhận con nuôi?! Một chút thời gian để cho chính mình giảm sốc cũng không có thì bảo mình tìm lí do thế nào để lừa Mộ yêu tinh?

"Hai người họ sẽ bị em làm tức chết!" Mộ Lưu Yên rất đồng tình với ba mẹ Lâm Sanh "Làm như vậy hình như là không tốt lắm."

Nói như thế nào thì Mộ yêu tinh so với Lâm Sanh ngốc này cũng lớn hơn bốn tuổi, đạo lí đối nhân xử thế so với cô ấy hiểu biết hơn nhiều, tuy cảm thấy không tốt nhưng nhìn thấy bộ dáng không thể hoài nghi của Lâm Sanh thật không biết phải làm thế nào cho đúng. Ở một số vấn đề Mộ tổng tài là không còn cách nào với Lâm Sanh.

"Không có gì là tốt với không tốt, ngày mai chúng ta cùng đi." Lâm Sanh thấy bộ dáng do dự của Mộ yêu tinh, lập tức quyết định "Tìm người thừa kế Mộ thị để nuôi dưỡng rất quan trọng."

Mộ Lưu Yên hết nói nổi rồi, mình năm nay mới hai mươi sáu, phải nuôi dưỡng người thừa kế sao?

"Đầu gỗ, em chắc chắn?"

"Em chắc chắn."

"Thôi, được rồi."

'Cô nhi viện Hoa Hướng Dương' là cô nhi viện duy nhất ở A thị, cũng được cho là cô nhi viện lớn nhất. Mộ thị hằng năm đều quyên tặng một số tiền cho quỹ xã hội mà cô nhi viện này cũng nằm trong danh sách được cho tặng. Đương nhiên chuyện nhỏ nhặt này Mộ tổng tài không biết, là ngày hôm qua khi đang làm việc với đại thư kí thì đại thư kí có nhắc nhở. Thái độ làm việc của đại thư kí thì không thể nghi ngờ, Mộ Lưu Yên không thể nào thiếu đi phụ tá đắc lực này nhưng làm cho Mộ tổng tài đau đầu nhất chính là cái miệng rộng ba thước với cái thần kinh không bình thường kia của đại thư kí, trừ đi hai điểm này, đại thư kí là vô cùng hoàn mỹ.

"Có phải ở đây không?" Lâm sanh nhìn bả vai mình, ngồi trên đó là một loli chân đang đánh sa, tò mò nhìn xung quanh.

"Ừm, chính là ở đây, vô cùng nhớ a!" Tiểu mộ dùng tay nhỏ nâng đầu, tựa hồ là đang nhớ lại thời điểm trước kia ở nơi này.

Làm ơn, đừng dùng đến loại khẩu khí bà cụ non này nói chuyện với tôi.

Bởi vì vừa sáng sớm, cô nhi viện đã nghe đến tin tức là tổng tài Mộ thị muốn tới thăm, hình như là đến để nhận nuôi một đứa nhỏ, cho nên cả viện trưởng muốn tự mình ra nghênh đón, đứng chờ ở cửa.

Mộ Lưu Yên cùng viện trưởng và vài vị lão sư đi phía trước, Lâm Sanh phía sau cố ý đi thật chậm vì nói chuyện cũng Tiểu Mộ. Mà những lão sư đi cạnh cô cũng bị cô bảo đi đến với Mộ yêu tinh.

"Đừng nhớ nữa, nói cho mẹ biết, hiện tại con đang ở đâu?" Lâm Sanh không phải đơn giản là đến tham quan cho nên không rảnh để nhìn kiến trúc ở đây, càng không có hứng thú nghe bọn họ bóc phét. Chính sự quan trọng hơn!

"Đúng rồi, hiện tại bây giờ tên con là gì?" Lâm Sanh bây giờ mới nhớ đến, lúc trước khi chưa được nhận nuôi thì gọi Tiểu Mộ là gì?

"Cười cười, cười cười, hình như là kêu bằng cái tên này, con cũng quên rồi." Ngón trỏ đặt trên miệng, Tiểu Mộ cũng không nhớ rõ.

Đến tên của mấy ngươi còn có thể quên thì tôi còn có thể nói gì nữa?

"Mẹ, đi qua bên kia, trước kia chắc là con đang ở đó."

Tiểu Mộ chỉ chỉ về phía sau lớp học "Ở đó có một cây bông gòn, con rất thích đứng ở đó."

Lâm Sanh gật gật đầu, sau đó đi lên vài bước với Mộ Lưu Yên nói: "Chúng ta cùng đi đến đó xem đi."

Mộ tổng tài đang bị bao vây không thể thoát thân, nghe thế giống như Thiên Âm "Mọi người không cần thiết phải đi theo, tôi đi xung quanh nhìn xem, về phần định mức năm sau, tôi sẽ suy nghĩ tăng thêm."

Thật ra thì những người này dính chặt lấy nàng không phải vì sô tiền chu cấp cho quỹ xã hội của cô nhi viện vào năm sau có thể tăng thêm chút ít hay sao? Vì thế mới đi lấy lòng.

"Vậy... được rồi, chúng tôi chờ ở chỗ này."

Tổng tài Mộ thị đương nhiên bọn họ không dám đắc tội nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ đi được, tuy rằng nói ở đây là cô nhi viện không có gì nguy hiểm nhưng nếu có chuyện gì bắt trắc xảy ra thì làm sao? Mộ tổng tài người ta rất quý giá! Cô gái bên cạnh Mộ tổng tài chắc là người trên bài đăng kia, xem ra hai người muốn nhận con nuôi nên mới đến đây. Sắp xếp người ở phía dưới đi chuẩn bị, tránh cho lát nữa phải luống cuống tay chân.

Mộ Lưu Yên kéo cánh tay Lâm Sanh ôm lấy, đâù dựa vào bả vai của cô "Thật là đau đầu." Nhớ tới ông chú, bà dì như ma ám, nàng đã muốn chạy trốn.

"Xem ra tổng tài cũng không dễ làm a!" Lâm Sanh hôn lên má Mộ Yêu Tinh "Nghe nói có một cây bông gòn rất lớn, em dẫn chị đến đó xem." Ngắm cảnh là giả, tìm người là thật.

"Làm sao em biết được?"

Mộ Lưu Yên thật ra là có chút tò mò về hành động của Lâm Sanh "Em đến đây rồi?"

"Ha ha, nghe người ta nói thôi."

Cây bông gòn kia rốt cuộc là thế nào Lâm Sanh còn chưa thấy, nhưng đến nơi nhìn đến cái cây thì hai người không biết phải nói gì. Do đã bỏ lỡ kì nở hoa, cho nên xem hoa là không có khả năng. Nhưng thật ra hai người đang nhìn đến một đứa bé đang ngồi xổm ở đằng kia, không biết là đang làm gì.

Ánh mắt Lâm Sanh liền sáng lên, đây chắc chắn là Tiểu Mộ!

Cảm giác thân quen này là không sai.

---------------------

Hôm nay tôi thật là siêng :v 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play