Tuy Lâm Sanh không nghĩ sẽ đi đón họ, nhưng nói đi cũng phải nói lại dù gì thì cô là con gái của họ, mà cho dù cô không đi, bọn họ cũng sẽ tự tìm đến, hơn nữa lúc đó gặp nhau thái độ càng không được tốt.

Lâm Sanh không tin là họ không có nguồn nhân lực ở trong nước, nếu không, tại sao mình vừa lên mặt báo lá cải kia thì bên kia liền biết? Là quá nhanh! Hơn nữa tạp chí này làm gì mà có độ phủ sóng đến toàn cầu, làm sao lại nhanh như vậy!. Cho nên, để nhận được tin tức chuyện kia trong thời gian ngắn, rồi lên máy bay, thật sự là chuyện lớn. Sợ mình không đến đón họ, tin này sẽ nhanh chóng bay đến, điện thoại cũng sẽ không gọi.

Lâm Sanh tâm tư nhìn máy tính cũng không có, nhìn chằm chằm vào đoạn thư ngắn kia suy tính điều gì, thật sự phải gặp mặt sau, nên đối mặt thế nào đây? Tuy nói họ là ba mẹ mình, nhưng ngay cả một chút cảm giác tình thân cũng không có, nếu như không có quan hệ huyết thống thì nói trắng ra bọn họ không khác gì người lạ. Suy nghĩ không yên, bất an, lại ẩn ẩn một tia chờ mong, nói không muốn gặp là giả, thật ra là muốn gặp mặt, tất nhiên sẽ là cãi nhau, bởi vì cô không thể nào chia tay Mộ yêu tinh.

"Đầu gỗ, làm sao vậy?" Mộ Lưu Yên mặc dù đang xem văn kiện của đại thư kí đưa đến, nhưng lại để ý đến bộ dạng mất hồn mất vía của Lâm Sanh, trong lòng có xót xa không khỏi lên tiếng hỏi.

"Buổi tối này em buộc phải đi đón bọn họ." Lâm Sanh thở dài một hơi "Thật sự là buồn cười, trước đây không thấy bọn họ rảnh như vậy, lần này lại nói đến là đến."

Vẻ mặt Mộ Lưu Yên hơi mất tự nhiên "Này, chị có cần đi không? Hay là quên đi, chị trở lại biệt thự, miễn cho ba mẹ em tức giận." Tuy Mộ yêu tinh không sợ những lời đồn đãi nhãm nhí nhưng đối mặt với ba mẹ Lâm Sanh lại tỏ ra nhút nhát, cảm giác là vô cùng không tự nhiên. Đặc biệt là hai người họ còn đang phản đối, nếu mình mà làm không tốt, chuyện này không phải là ngay cả đường sống cuối cùng cũng không có hay sao?!

"Họ là họ, chúng ta là chúng ta, làm gì phải trốn tránh?" Lâm Sanh cau mày "Chị cũng biết tính của em, chuyện của em họ không quản được. Mọi thứ đã quyết định, cứ như vậy là được." Mộ Lưu Yên thấy thái độ cường ngạnh của Lâm Sanh cũng không biết là có nên vì bản thân mà cao hứng không, chỉ thấy ba mẹ em ấy e là phải khổ sở, có lẽ đây chính là có được cái này thì mất đi cái khác. Có được sự nghiệp, mất đi tình thân.

"Như vậy, hình như không được tốt cho lắm." Mộ Lưu Yên mặc dù ở mọi phương diện đều tự tin nhưng đây là lần đầu tiên trong đời nàng gặp người lớn, huống chi hai người này muốn chia rẽ họ, có thể thấy trong lòng nàng có bao nhiêu bất an.

"Có cái gì mà không tốt, quyết định vậy đi. Yêu tinh, quyết đoán của chị trốn đâu hết rồi?" Lâm Sanh buồn cười kéo kéo khóe miệng Mộ Lưu Yên "Bộ dạng cao cao tại thượng không ai bì nỗi của Mộ Lưu Yên đi ngủ rồi sao? Hiện ra khí tràng tổng tài của chị đi, chỉ là một nam một nữ, chị sợ cái gì!"

Mộ Lưu Yên nghe Lâm Sanh nói xong, xấu hổ không thôi. Đó là ba mẹ của em đấy, cái gì mà chỉ là một nam một nữ a!

"Chị đây sẽ cùng em đi đón bọn họ! Rất muốn gặp mặt." Mộ Lưu Yên hít sâu một hơi, miễn cưỡng áp chế lại nôn nóng trong lòng, ở trên người Lâm Sanh "Cho dù họ không đáp ứng, chị cũng sẽ có biện pháp làm cho họ đáp ứng." Vẫn không nên để cho quan hệ của đầu gỗ và ba mẹ em ấy vì chuyện này mà ngày càng xấu đi, trong tâm nàng thấy bất an.

Lâm Sanh đương nhiên hiểu được ý của Mộ Lưu Yên nhưng trong thời khắc mấu chốt, cô luôn đứng về phía yêu tinh, không phải nghi ngờ. Những lời này cô không nói ra là vì cô không muốn tạo ra áp lực cho nàng. "Yêu tinh, chị khẩn trương sao?" Lâm Sanh thoáng nhìn qua Mộ Lưu Yên chỉ thấy mặt nàng cười đã sớm cứng ngắc lại, muốn có bao nhiêu kì quái thì có bấy nhiêu. " Thoải mái đi, chị như vậy rất kì quái."

Gần chín giờ tối, là thời gian chuyến bay của ba mẹ Lâm Sanh, cho nên hai người đã đứng đợi ở sân bay.

"Chị có chút –" Sợ hãi! Hai chữ này thiệt tình là Mộ Lưu Yên không nói nên lời nhưng nàng thật sự rất sợ, cho dù đã biết họ phản đối chuyện nàng cùng Lâm Sanh quen nhau, nhưng nàng vẫn nghĩ là sẽ để lại cho họ ấn tượng tốt.

Thật sự Lâm Sanh lại cảm thấy phản ứng này của Mộ yêu tinh rất thú vị, bình thường yêu tinh này nói yêu mị có yêu mị, nói nữ vương có nữ vương, hiện tại thấy dáng vẻ khẩn trương của chị ấy so với tiểu nữ sinh có gì khác biệt?! Quả nhiên, ba mẹ cái gì chứ đều là mãnh thú hồng thủy a!

Lâm Sanh thật sự là không nghĩ để Mộ Lưu Yên xuất hiện trong tình huống này, cho nên chủ động lôi kéo nàng đi vào WC nữ trong sân bay.

"Đầu gỗ, em làm gì, lát nữa bỏ lỡ họ đi ra rồi sao?" Mộ Lưu Yên không nghĩ là đến đây rồi Lâm Sanh cũng không nói mà kéo nàng chạy đi, muốn dừng lại nhưng không địch lại khí lực lôi kéo của Lâm Sanh chỉ có thể bị em ấy kéo đi.

"Em nghĩ như thế này chị sẽ không sợ nữa." Đẩy cánh cửa nhỏ của toilet ra, đem Mộ yêu tinh đẩy mạnh vào, sau đó thập phần nhiệt tình chặn lấy môi nàng. Đem Mộ yêu tinh cố định bằng khuỷu tay của mình, không cho nàng có cơ hội chạy thoát.

Mộ Lưu Yên thật sự bại dưới tay Lâm Sanh, không có bất kì một phương pháp nào? Còn nữa, đây là WC a! Bình thường đầu gỗ ở trước công chúng đều luôn bị động, thế nào lần này lại tràn đầy lửa nóng đây? Ngăn cản lại Lâm Sanh đang tham lam tiếp tục mò vào bên trong quần áo, hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô. Rời môi, Mộ Lưu Yên sớm đã đỏ mặt.

"Thế nào, sợ hả?" Lâm Sanh thật sự đã yêu chết mất biểu tình này của Mộ yêu tinh, loại chuyện này cũng là lần đầu tiên cô làm, cũng không có cách khác, cô không phải là da mặt dày đến độ ở tại sân bay hôn Mộ yêu tinh cho nên chỉ có thể vào toilet "Mặt như vậy vẫn rất đẹp."

Mộ Lưu Yên khẩn trương thì làm sao mà Lâm Sanh không khẩn trương? Nụ hôn này là loại bỏ bất an cùng nôn nóng cho nhau, ít nhất hiện tại không được sợ hãi.

"Em, đi thôi." Sửa sang quần áo cho mình một chút, sau đó giúp Lâm Sanh rồi rời đi. Chính là sau khi mở cửa, vừa lúc quay trở ra thì gặp ngay một nữ sinh, người này nhìn thấy hai người dường như hiểu được vấn đề gì đó, lập tức cúi đầu làm bộ như không biết gì, tiếp tục quay lại đường đi. Lâm Sanh và Mộ Lưu Yên mặc dù có chút xấu hổ nhưng không trối chết mà chạy đi, hai người làm bộ rửa tay, sau đó gật gật đầu với nữ sinh kia rồi đi khỏi chỗ này.

"Còn có ba phút, nhanh lên." Mộ Lưu Yên thật sự là bị Lâm Sanh làm cho tức chết, nếu như đến muộn, ngay cả ấn tượng đầu tiên của nàng đều xong rồi.

Thời điểm hai người tới nơi, đã không còn người đi ra, nhưng ước chừng khoảng một phút sau liền có người đi ra. Lâm Sanh nhìn chăm chú vào đám người đó, híp mắt, không biết là đang tìm người hay là đang suy nghĩ cái gì.

"Bọn họ đến rồi." Lâm Sanh đột nhiên nói ra một câu, lẳng lặng nhìn về phía kia. Mộ Lưu Yên nhìn theo ánh mắt Lâm Sanh, chỉ thấy một đôi vợ chồng trung niên đầy khí chất, chậm rãi tiêu sái bước ra.

Như cảm giác được tầm mắt của hai người, vừa xoay đầu liền tám mắt nhìn nhau. Đôi vợ chồng trung niên nhìn Lâm Sanh trong nháy mắt có tia bất đắt dĩ, bởi vì trong ánh mắt của Lâm Sanh, họ không nhìn thấy có một chút nào là vui mừng mà là lạnh như băng, phảng phất như ánh mắt của một người xa lạ.

Cô gái bên cạnh Lâm Sanh họ chỉ liếc mắt lấy một cái đã biết là ai, tổng tài Mộ thị, cái người con gái trêu hoa ghẹo nguyệt rối tinh rối mù! Người đàn ông nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không trở mặt mà vợ ông ta miệng giương giương lên tựa như đang nói với ông cái gì, sau đó đi đầu bước tới, người đàn ông đi theo sau bà.

"Ba, mẹ" Lâm Sanh hướng phía họ gật gật đầu rồi giới thiệu với họ "Mộ Lưu Yên, vợ của con.". Rất trực tiếp, không hề do dự. Hai người họ có lẽ không nghĩ tới vừa gặp mặt Lâm Sanh lại nói thẳng ra như vậy, mới đến có chút bất ngờ. Chỉ là họ đã sớm quen nên không làm họ trở mặt ngay được.

Người phụ nữ liếc nhìn Mộ Lưu Yên một cái, sau đó mỉm cười nói "Chúng ta đi thôi." Mộ Lưu Yên tựa hồ cũng cảm nhận được bầu không khí quỷ dị, gật gật đầu, nói: "Bác trai, bác gái, con đưa hai người về nhà."

Hai người họ còn chưa kịp phản ứng gì thì Lâm Sanh lập tức nhíu mày nói "Ở khách sạn, trong nhà chưa kịp dọn dẹp, không đủ chỗ." Bắt lấy tay Mộ Lưu Yên bình thản nói một câu "Yêu tinh, người ta không phải là không có tiền, làm sao mà không ở nổi khách sạn chứ?

"Lâm Sanh, xem lại thái độ của con!" Người đàn ông quả nhiên là bị con gái mình làm tức chết, người mình phản đối còn cư xử lễ phép với mình, con gái nhà mình thì lại đối đãi mình giống như kẻ thù, điều này làm mặt mũi của ông để ở đâu ? Lại còn đang ở trước mặt người lạ.

"Ăn ngay nói thật mà thôi." Lâm Sanh thái độ không sao, nhún nhún vai "Hai người cũng đâu trở về đây ở."

"Sanh Sanh --" Người phụ nữ muốn nói cái gì đó lại bị Lâm sanh cắt ngang "Đi thôi, đừng ầm ĩ trong này, sẽ gây chú ý."

Mộ Lưu Yên tuy rất muốn nói với Lâm Sanh nhưng nàng biết rõ tính tình của Lâm Sanh, một số việc cô rất cương quyết, một chút để thương lượng cũng không có.

Ba Lâm Sanh rất có khí chất đàn ông, một thân âu phục thẳng tấp, tóc đen oánh, tướng mạo con lai, hơn nũa giơ tay nhấc chân một bộ rất quy chuẩn. Nói thật, nếu không nhìn bề ngoài, thật sự sẽ không biết ông là người lai, bởi vì ông nói tiếng Trung rất tốt. Mẹ Lâm Sanh còn đang học thì gặp được ba Lâm Sanh, sau đó định cư tại nước Áo vì vậy bà là lớn lên ở Trung Quốc. Khuôn mặt có nét dịu dàng của người Trung, lại không mất đi khí chất cao quý. Nếu Lâm Sanh không kể rõ, thật là Mộ Lưu Yên không tưởng tượng ra họ lại là hai người ba mẹ nhẫn tâm với con mình.

Trên đường về, không ai nói với nhau một câu, bầu không khí yên lặng dị thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play