(Lam Lam có đôi lời như sau : Bắt đầu từ bây giờ Lam Lam không Edit mấy dòng của tác giả tự thuật nữa, hao phí tế bào não quá á (viết xong Lam Lam đọc không hiểu gì ráo), dành thời gian Edit nội dung chính của truyện thôi vậy. Mọi người đừng thắc mắc nhé, Lam Lam để lại nguyên tác á ! .)
“Lâm Sanh, ngươi bị đổi đi nơi khác”.
Chủ quản từ ánh mắt lộ ra điểm khó hiểu nhìn chằm chằm Lâm Sanh, dùng ngữ khí chậm rãi đều đều tiếp tục nói: “Nguyên lai ngươi mới là người tâm tư sâu kính nhất !”. Ngửa mặt lên trời 45 độ cảm thán : “Ngươi nhất định phải đối xử hảo hảo với nàng a !”.
“A ?”. Lâm Sanh nghe xong cảm thấy mơ hồ, chủ quản hôm nay uống lộn thuốc ?!
“Bộ phận nhân sự vừa mới gọi điện tới nói ngươi bị điều đi nơi khác, chức vụ là trợ lý tổng tài”. Chủ quản vỗ vỗ bả vai có chút gầy yếu của Lâm Sanh.
“Tiểu Lâm tử, trọng trách hạ gục Tổng tài giao cho ngươi, cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, nếu Tổng tài có thể cho ngoại lệ này thì cơ hội của ngươi rất lớn ! Lâm Sanh, toàn bộ mọi người trong công ty đều ủng hộ ngươi !”. Nói xong còn làm cái thêm tư thế cố lên.
“Thu thập một chút rồi lên văn phòng tổng tài đi đi thôi”.
Chủ quản đi rồi còn mang theo loại khí thế hừng hực lửa Bách hợp lang tỏa ra.
Làm một trung niên nam nhân nhanh như vậy trở thành chủ quản ở Mộ thị tập đoàn thì cũng không có điểm gì tốt.
Lâm Sanh chống đỡ ánh mắt mang theo tình cảm mãnh liệt kinh ngạc của mọi người, chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh. Nhìn trên MSN bình luận tin tức không thấy động tĩnh gì càng làm nàng thấy áp lực lớn hơn.
“Chẳng lẽ Mộ Lưu Yên biết là ta?”
“Mụ mụ, xem ra mẹ thật là coi trọng ngươi”. Tiểu Mộ chống cằm, dùng ánh mắt thật sùng bái nhìn Lâm Sanh : “ Các ngươi là phải ở cùng một chỗ sao ?”
Lâm Sanh hừ một tiếng xem thường, “Cùng một chỗ ? Hừ. ta nghĩ nàng là muốn mượn cơ hội này để trả thù thì có”.
Đem kiện tư liệu chữ nhận trên tay giao cho đồng sự, Lâm Sanh thoáng thu thập một chút, cầm lấy đồ đạc của mình bỏ vào cái hộp nhỏ, sau đó đi vào thang máy trước ánh mắt chú ý của mọi người.
Mục tiêu : văn phòng tổng tài.
“Lâm Sanh, cố lên !”. Mới vừa ra khỏi cửa thang máy chợt truyền đến tiếng đại thư ký, nhị thư ký, tam thư ký….đồng thanh trăm miệng 1 lời la lớn tiếng cố lên, cùng với những ánh mắt cổ vũ giống nhau.
Lâm Sanh sửng sốt một chút rồi sau đó mỉm cười, đem hộp nhỏ của mình đặt lên bàn thư ký bên cạnh, sau đó đi về hướng văn phòng tổng tài.
Xem ra, Mộ thị quan hệ rất tốt a ! Có một chuyện tổng tài như vậy thôi mà tất cả viên chức đều đồng lòng.
Gõ cửa, nghe được bên trong truyền đến giọng nói lạnh lùng : “Mời vào !”.
Lâm Sanh đẩy cửa vào liền nhìn thấy Mộ Lưu Yên đang cầm cây viết ngòi vàng phê văn kiện.
“Mộ tổng”.
Mộ Lưu Yên ngẩng đầu, đây là lần thứ 3 cùng Lâm Sanh gặp mặt.
Lần đầu tiên ngay tại cửa thang máy, cô gái mắt kính khù khờ này té về phía mình, làm cho Mộ tổng tài trong lòng âm thầm khó chịu.
Lần thứ 2 ở quán Karaoke KTV, bản thân mình say đến bất tỉnh nhân sự, chờ khi tỉnh lại đã ở khách sạn 5 sao, trừ bỏ lông mày bị cạo sạch ra thì mấy cái khác đều không có phát sinh.
Lần thứ 3, chính là hiện tại.
“Ngươi, chính là Lâm Sanh ?”. Mộ Lưu Yên tựa vào ghế lão bản, nhìn Lâm Sanh từ trên xuống dưới.
Tóc ngắn ngang vai, không dài cũng không ngắn. Đôi mắt đen, mắt kính che hơn nửa, xem như vậy Mộ Lưu Yên thật không nhìn ra cái gì đặc biệt. Chỉ có thể hình dung cứng ngắc lời nói phun ra 3 chữ “kính mắt muội”.
Mặc tiểu tây trang màu đen của nữ, hơi có vẻ đơn bạc, bất quá như vậy cả người cũng không có cảm giác là dạng âm trầm ?!
“Đúng vậy, ta chính là Lâm Sanh. Không biết Mộ tổng tài tìm ta có chuyện gì ?”. Lâm Sanh thật bình tĩnh, dù sao nàng cũng không bao giờ thừa nhận chuyện hủy hoại dung nhan của Mộ Lưu Yên.
“Lâm Sanh, ngươi không nhớ rõ ta sao ?”. Trong kính trâm ánh mắt Mộ Lưu Yên như đao, chết tiệt, nàng ta như thế nào có thể như không có việc gì ?!.
“Mộ tổng, chúng ta có gặp qua sao ?”. Lâm Sanh nghiêng đầu, làm bộ dáng là ta không nghĩ ra. “Ta nghĩ, chắc là nhìn nhầm người rồi !”.
Mộ Lưu Yên hận không thể dùng bút ngòi vàng đâm chết nàng, cắn răng nói :”Đúng vậy a, đại khái chắc là ta nhận sai người. Tên khốn nạn vương bát đản nào là tiểu nhân không biết xấu hổ, sao có thể là ngươi được a ?!”
Lâm Sanh mặt không đổi tâm không động.
“Mộ tổng anh minh”. Gật gật đầu
“Khẳng định kẻ kia không phải ta !”.
Lâm Sanh ngươi có thể không có một miếng xấu hổ nào sao ?!.
Tiểu Mộ Mộ đứng bên cạnh xem chuyện vui thầm nghĩ đến phất cờ hò reo, “Oa, Mụ Mụ ra chiêu, Mẹ liền yếu thế”.
“Ngươi…”. Mộ Lưu Yên hít sâu một hơi, tự nói với bản thân mình phải bình tĩnh, xuất ra khí phách bình thường.
“Lâm Sanh, từ hôm nay trở đi ngươi coi như là trợ lý của ta. Về phần công việc và nơi làm việc, kêu đại thư ký gọi điện thoại cho hậu cần, kêu bọn họ kê thêm cái bàn trong phòng làm việc của tổng tài, về sau ngươi liền làm việc ở trong này.
“Tốt, Mộ tổng”.
Lâm Sanh đối với an bài của Mộ Lưu Yên cũng không có gì chống cự, kỳ thật căn bản là bởi vì nàng không sợ.
Mộ Lưu Yên là tổng tài thì thế nào ?. Đuổi việc ta, cùng lắm thì mặc kệ, trên thế giới này cũng không phải chỉ có mỗi cty Mộ thị.
Mà sâu trong nội tâm, Lâm Sanh vẫn là nghĩ muốn hảo hảo quan sát Mộ Lưu Yên 1 chút.
Bởi vì là quan hệ với Tiểu Mộ, 1 số việc không phải là ngươi không thích thì có thể không sảy ra.
Sau này Mộ Lưu Yên chính là vợ mình ?
Nàng rốt cuộc nàng có điểm nào làm cho mình để vào trong mắt nhỉ ? Ngoại trừ dung mạo, những thứ khác đúng là nhìn đều đoán không ra.
Tính cách ác liệt, phong lưu hoa tâm, còn sâu rượu.
Hoặc là nói, mình chỉ toàn là thấy biểu hiện bên ngoài, cho nên cũng khó biết được rõ ràng.
Giống như lúc Mộ Lưu Yên say rượu, miệng gọi tên người kia.
“Tần Mạt”
Nếu không phải vì lúc đó Mộ Lưu Yên say, sợ là chính mình cũng không bao giờ biết đến ?!
Có lẽ ở bên cạnh Mộ Lưu Yên liên tục quan sát nàng cũng không phải chuyện gì không tốt.
Nhưng bất cứ chuyện gì đều có 2 mặt của nó, Lâm Sanh cũng không muốn mình thất bại trước Mộ Lưu Yên. Nàng nghĩ muốn lợi dụng cơ hội này ép mình cũng không đơn giản như vậy.
Lâm Sanh đi ra ngoài truyền lại lời tổng tài cho Đại thư ký, đại thư ký cũng nhanh chóng gọi xuống bộ phận phía dưới, chỉ chốc lát sau bộ phận hậu cần cũng cho người đem đến bàn làm việc, đặt vào phòng của tổng tài.
“Đại tin tức a, đại tin tức, Lâm Sanh cư nhiên có bàn làm việc trong phòng tổng tài a a !”. Đại thư ký đem tin tức sấm sét chói tai phát lên kênh MSN của cty.
“Tỷ tỷ đại thư ký, Lâm Sanh là vị nào vậy ?”. Đại thư ký nickname này công ty trong công ty người nào cũng biết, nhưng Lâm Sanh là ai thì không phải ai cũng biết được.
Bất quá, tin tưởng sau hôm nay tên tuổi của Lâm Sanh sẽ không người nào không biết, không người nào không nghe.
“Trên tầng trên, Lâm Sanh trong bộ phận công ty chúng ta là cô nương mắt kính cận a !”. Xem ra người nọ trước đây là đồng sự của Lâm Sanh.
Liên tiếp bàn tán làm cho 3 vị thư ký nhiều chuyện dường như nghĩ ra gì đó, có khi nào là mùa xuân của tổng tài đến đây không nhỉ ?
“Có ẩn tình bên trong !”.
Không biết vị cao thủ Photoshop nào nhàm chán rảnh rỗi không làm việc lại đem vài tấm hình của Mộ Lưu Yên cùng Lâm Sanh cư nhiên ghép lại còn bỏ thêm biểu tượng trái tim tình yêu vào.
Lâm Sanh vẫn là bộ dáng lãnh đạm, âm trầm mà Mộ tổng tại vẫn như trước phong tình vạn chủng.
“Quỷ súc X nữ vương chịu ?”.
“Người phóng khoáng lạc quan chính giải”.
Lâm Sanh tự nhiên không biết trên MSN đang bàn về chuyện xấu của nàng, hiện tại nàng cũng không có máy tính nên chỉ có thể làm công việc trà nước.
Dù sao Mộ tổng tài cũng không giao cho nàng việc gì, vậy chi bằng cứ làm kiếp phù du nhàn rỗi nửa ngày đi.
Tiểu Mộ bên cạnh không biết đã chạy đi đâu mất, phỏng chừng là chạy đi chơi rồi.
Lấy ra từ trong túi quần chiếc điện thoại di động mới mua không lâu, nhàm chán mở ra xem.
Sau đó, 1 khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trên điện thoại.
Lâm Sanh tựa hồ nhớ tới buổi tối kia, khóe miệng thản nhiên nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
Bên trong dĩ nhiên chính là hình chụp cảnh Mộ Lưu Yên bị Wax sạch lông mày đang ngủ say sưa.
Chuyện kỷ niệm lại có ý nghĩa như vậy, thế nào mà lại không lưu lại bảo quản cơ chứ ?
Có nhược điểm chí mạng này Mộ tổng tài làm sao còn bức mình nữa ?
Cùng với Mộ Lưu Yên giao tranh, Lâm Sanh vạn phần chờ mong.
Làm cho ta xem xem, lão bà tương lai trong truyền thuyết của ta tột cùng dùng thủ đoạn gì đối phó ta ?!
Ta thật chờ mong a !. (=]] hơ hơ Lam Lam cũng đang mong mong ngóng ngóng)
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ cùng tâm tình Lâm Sanh lúc này đều sáng lạn như nhau.
Tốt đẹp mà lại mang theo khát khao.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: viết bách hợp tiểu thuyết đích tác giả, thương thế của ngươi không dậy nổi a!
Hôm nay đi thương hạ mua tạp Tây Âu đích một bàn tay biểu, sau đó tiểu phá ta đi thu ngân thai xoát tạp đi, lưu mẹ của ta ở nơi nào cùng cái kia bán biểu đích nhân viên mậu dịch nói chuyện, chờ ta trở về lấy biểu đích thời điểm, kia nhân viên mậu dịch thực kích động đích nói ‘ mẹ ngươi nói ngươi là viết tiểu thuyết đích ’, cứng rắn muốn hỏi ta lấy bút danh cùng trang web, còn có vi bác. Sau đó ta gọi là một cái xấu hổ a, ngươi làm cho ta nói như thế nào, ta là viết bách hợp tiểu thuyết cùng biến thân tiểu thuyết đích? Mẹ của ta còn ở bên cạnh đâu! May mắn phía sau có người tới hỏi biểu, nàng thiểm , nếu không ta liền buồn bực .
Một con tạp Tây Âu đích biểu xoát rụng ta 1049 nguyên, vẫn là 88 chiết! ! ! Ta lặc cái đi ——
Thật hy vọng thiên hạ đại đồng, như vậy ta là có thể lớn tiếng nói, tả chính là viết bách hợp tiểu thuyết đích, làm sao vậy? !