Mộ tổng tài bị Lâm Sanh hành hạ đến đau lưng mỏi eo, bủn rủn vô lực, kết quả buổi sáng đi làm vẫn còn ngáp.

Ngược lại, Lâm Sanh sinh long hoạt hổ, lên núi cũng có thể đánh chết cọp.

Cái này có lẽ do khác biệt của công và thụ, người ngoài nói có vẻ đúng.

Mặc dù Lâm Sanh về nhà, nhưng cũng không mời Sarah trở lại vì thời điểm cô gọi Sarah, luôn cảm thấy Sarah nói chuyện ấp a ấp úng, hơn nữa cô ấy còn bày tỏ ở đó rất tốt, cho nên Lâm Sanh cũng không cưỡng cầu. Hoặc là nói, cô chỉ mong như vậy.

Mộ tổng tài là một nữ cường nhân, lại từng là công, mặc dù bắt Lâm Sanh làm tù binh nhưng sau đó cô lại thành thụ, trong lòng vẫn luôn tồn tại một ý niệm công nho nhỏ. Mỗi lần bị Lâm Sanh đè chết đi sống lại, trong nháy mắt cô luôn muốn phản công, chỉ là đến cuối cùng quá mệt mỏi nên đành đi ngủ.

Nhưng lần này, Mộ Lưu Yên cảm thấy cô nhất định phải công trở lại!

Tại sao Mộ yêu tinh muốn công Lâm Sanh khó khăn như vậy chứ ? Thật ra thì nói khó khăn cũng không khó khăn, chủ yếu nhất vẫn là khí tràng khi quan hệ.

Mộ yêu tinh ở trước mặt Lâm Sanh, lúc nào cũng bày ra bộ dáng muốn bao nhiêu thụ thì có bấy nhiêu, hơn nữa thể lực Lâm Sanh so với Mộ Lưu Yên còn tốt hơn bao nhiêu, còn có ở trước mặt Lâm đầu gỗ, Mộ yêu tinh nhất định sẽ làm đủ các loại bộ dáng để thỏa mãn cô. Có lẽ, lúc mới bắt đầu, Mộ Lưu Yên cho Lâm Sanh công rồi suy nghĩ tương lai nhất định cô sẽ công lại, nhưng thời gian lâu dài, trong tiềm thức, chỉ cần lên giường cô liền tự động nằm ở phía dưới. Điều này cũng thành thói quen tự nhiên, một lần thụ thì cả đời thụ.

Mộ Lưu Yên vốn là công, cư nhiên cứ như vậy bị Lâm Sanh câu dẫn liền trở thành thụ đúng nghĩa, đứng lên để lật thực sự phiền toái.

Nhưng, Mộ yêu tinh quyết tâm, bất kể có nhiều khó khăn, cũng phải đem Lâm Sanh hành hạ một lần.

Tên khốn kiếp, ngày hôm qua khiến cho mình hôn mê ba lần, ai có thể nhịn nhưng nhất định mình không nhịn.

Nhưng làm thế nào mới có thể tìm được một cơ hội thích hợp để đảo chính đây?

Mộ tổng tài suy nghĩ rất lâu, ánh mắt nhìn Lâm Sanh càng phát ra ý đồ đen tối, trực tiếp đem người nhìn đến phát hoảng, Lâm Sanh thầm nghĩ, không phải là hôm qua đem yêu tinh hành hạ quá thảm rồi đi? Cũng do thời gian cấm dục quá lâu, một lần sao có thể thỏa mãn cơ chứ. Hơn nữa, ai bảo yêu tinh mặc hấp dẫn như vậy , cô có thể nhịn được mới là lạ.

Cơ hội chắc chắn là có, chỉ cần mình một lòng không quên muốn trở thành công là tốt rồi.

Mộ yêu tinh không nghĩ ra bất cứ cơ hội nào, chỉ đành bất lực canh chừng Lâm Sanh.

Cô không tin cô một chút cơ hội cũng không có.

"Giám đốc, đây là bảng doanh thu trong quý này." Thư kí cầm một phần văn kiện đưa cho Mộ tổng tài thì nhìn thấy mắt cô đang ngập trong thâm thù đại hận, thận trọng nói. Lại nói, tổng tài bị làm sao vậy? Đang bất mãn chăng? Thư kí vừa lo liệu công việc trong phòng làm việc vừa yy nhưng trên mặt vẫn luôn giữ bình tĩnh, âm thầm quan sát Mộ tổng tài để đem cách ứng phó ra cho toàn công ty đúng thời điểm.

yy: ảo tưởng sức mạnh đó các nàng.

Mộ Lưu Yên nhận lấy tập tài liệu, nhìn kỹ rồi chậm rãi lộ ra nụ cười, " Không sai, khoảng thời gian này mọi người cực khổ. Tối hôm nay tôi mời, đợi một hồi cô đi ra ngoài thông báo một tiếng cho quản lí các bộ phận." Thỉnh thoảng đãi nhân viên cũng là làm việc mà tổng tài nên làm, dĩ nhiên, đây cũng là một buổi tiệc tốt để quản lí các bộ phận giao tiếp với nhau, tránh sau này mất đoàn kết trong công ty.

"Vâng, giám đốc." Thư kí gật đầu một cái, "Nếu như không có chuyện gì, tôi xin phép đi ra ngoài trước."

" Ừ." Mộ Lưu Yên đem văn kiện để ở một bên, "Đúng rồi, thuận tiện lại đi Vạn Tín Thiên Hồng đặt hai phòng hát, cô tính một chút xem có bao nhiêu người, còn có đặt xong cơm ở tiệm, sau đó vào nói cho tôi. Còn nữa, ba người cũng phải đi, một người cũng không được vắng."

" Được, giám đốc."

Lâm Sanh ở một bên nhìn nhún nhún vai, đối với xã giao cô rất không thích, nhưng nếu Mộ yêu tinh đi, đương nhiên cô cũng không cam lòng đi về. Dù sao cũng cùng trong một cái công ty, cũng không có gì.

"Em cũng phải đi."

" Đúng." Dù sao công ty tụ họp, mang Lâm Sanh đi cũng không sao, nói thế nào cũng là trợ lý của mình? Có thể mang thư kí đương nhiên cũng có thể mang trợ lý. Nếu Lâm mộc đầu đi, vậy mình đi cũng không sao cả.

Để ăn mừng doanh thu công ty vượt trội, Mộ tổng tài mời toàn bộ quản lí bộ phận lập tức liền truyền khắp toàn bộ Mộ thị.

Không ít người cũng đối với các quản lí bộ phận hâm mộ ghen tị, mặc dù Mộ tổng tài có tiểu bạch thỏ Lâm Sanh, nhưng có thể đứng ở khoảng cách gần quan sát Mộ Lưu Yên một chút, như vậy có thể vinh dự đến chừng nào a!

Dĩ nhiên, cũng có rất nhiều nữ nhân tri thức lại đối với Lâm Sanh nổi sinh hứng thú.

Dáng dấp giống như quỷ nhỏ như vậy lại là công, suy nghĩ một chút cũng chảy nước miếng.

Cơm nước xong sau đó đến tiết mục hát KTV, Lâm Sanh có trách nhiệm toàn bộ hành trình đều phải bảo vệ Mộ Lưu Yên, không ngừng khiến thư kí cười mập mờ.

Bởi vì quan hệ với Mộ Lưu Yên, hơn nữa quản lí các bộ phận khi đối mặt với Mộ tổng tài đều có một áp lực, cho nên, Mộ Lưu Yên cũng không có cùng bọn họ tham gia náo nhiệt, mà cùng Lâm Sanh vào một gian phòng khác, điểm này ngược lại vô cùng tốt.

" Mệt quá." Xung quanh ít đi nhân viên, Mộ Lưu Yên cũng buông lỏng xuống, gối lên đùi Lâm Sanh làm dáng vẻ lười biếng , "Nhức đầu." Những người kia thật đáng chết, lại cho cô uống rượu, cũng không suy nghĩ một chút là ai phát tiền lương cho bọn họ , thật không biết lớn bé.

Ngón tay Lâm Sanh hết sức chậm rãi ở trên huyệt thái dương Mộ Lưu Yên xoa bóp, "Ai bảo người ta tới chị lại không cự tuyệt, uống nhiều như vậy ?"

"Vì quan hệ hài hòa giữa mọi người, không có cách nào khác."

Mộ Lưu Yên có phương châm lãnh đạo thưởng phạt phân minh, nếu mời nhân viên ăn cơm thì không nên để tỏ vẻ tự đại, nếu không ăn cũng không ngon, không bằng không ăn, cho nên, lúc đối mặt cấp dưới mời rượu , cô uống rất nhiều.

Lâm Sanh ngược lại muốn giúp Mộ yêu tinh cản rượu, đáng tiếc Mộ Lưu Yên nhất định không chịu? Đối với tửu lượng của mình rất rõ ràng, chút rượu này không làm cô say được, cô cũng không muốn nhìn dáng vẻ Lâm đầu gỗ khó chịu.

"Nếu không chúng ta trở về đi?" Lâm Sanh nghe ca hát ồn ào không khỏi nhíu mày, mặc dù nói giữa các gian phòng, cách âm hiệu quả coi như không tệ, nhưng trong KTV dẫu sao vẫn là rất ồn, không thể nào an tĩnh giống như ở nhà.

"Không muốn, người ta còn chưa nghe qua em hát ——" thật vất vả cùng Lâm Sanh đi nơi này, dù sao nhất định phải cùng Lâm đầu gỗ chơi đùa cùng mình, nếu không tiền này cũng tốn quá oan."Em nhớ em ở KTV đem chị vô lễ —— "

"Đúng vậy, chị ban đầu ngay cả người cũng không thấy rõ, vừa ói xong hôn em, trong lòng em kinh tởm muốn chết ." Nhớ tới ngày gặp gỡ, Lâm Sanh cảm thấy khó có thể dùng lời diễn tả được ác cảm, suy nghĩ một chút đều cảm thấy da đầu tê dại, "Cho nên, em liền trả thù bằng cách cạo hết lông mày của chị" vuốt nhẹ lông mày, nghĩ đến hai người cứ như vậy dây dưa đến tận hôm nay?

Mộ yêu tinh nghe Lâm Sanh nói đến hơn nửa thì tỉnh rượu , cô cho tới bây giờ vẫn không biết vì sao hôm đó mình lại hôn Lâm Sanh.

Nếu đổi lại là mình, suy nghĩ một chút, có trời mới biết cô làm thế nào để trả thù, nghĩ lại cũng thấy đáng ghét.

Cái này có lẽ do là nhìn thấy người đẹp nên muốn làm quen đi.

"Hừ."

Mình say rượu rồi vô lễ với Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên từ chối cho ý kiến, "Mau hát cho chị nghe, đừng mượn cơ hội nói sang chuyện khác."

"Chị muốn nghe em hát?" Lâm Sanh nghiêm mặt, "Chị hát, em liền hát."

Mộ Lưu Yên bấm eo Lâm Sanh, "Chúng ta hát bài dành cho tình nhân đi. Mau suy nghĩ một chút, em chọn bài gì?"

"Cái này, tiểu tửu oa?" Lúc ấy bài hát nổi phải biết, Lâm Sanh rất thích bài này, hơn nữa MV cũng rất hay, để cho người nhìn cảm thấy rất ấm áp.

Mộ yêu tinh gật đầu một cái, thúc giục Lâm Sanh nhanh lên một chút lấy mic, còn mình thì ngồi ngay ngắn người mỉm cười nhìn Lâm đầu gỗ.

"Tôi vẫn đang tìm một cái ôm để dựa vào, ai thay tôi cầu nguyện, thay tôi phiền não, vì tôi sinh khí vì tôi làm loạn." giọng hát Lâm Sanh rất dịu dàng, giống như xuyên vào lòng người, rất ấm áp.

"Hạnh phúc không có báo trước, duyên phận để cho chúng ta từ từ nương tựa. Sau đó cô đơn bị nuốt sống, lời tâm tình dần nhàm chán, có biến hóa ——" thanh âm Mộ Lưu Yên giống như có độc, trong lúc giơ tay nhấc chân lại toát ra quyến rũ, hơn nữa ánh mắt cô nhìn hướng Lâm Sanh, thật đúng là yêu tinh thứ thiệt .

Hai cái tay đan vào nhau, cho đến khi mic rơi ở trên ghế sa lon.

Mộ Lưu Yên đè lên người Lâm Sanh, MV trên màn ảnh dừng lại, ánh sáng le lói chiếu vào hai người, khiến càng mông lung cùng mập mờ.

"Đầu gỗ——" ngón trỏ ở trên y phục của Lâm Sanh nhẹ nhàng di chuyển, trực tiếp khiến người phía dưới tim loạn nhịp.

Mộ yêu tinh, chị thật sự quyến rũ?!

"Lần trước, không phải như vậy ——" một chữ cuối cùng chôn vùi ở răng môi hòa vào nhau, liên liếp những cái hôn càng lúc càng sâu mang nhàn nhạt say, khiến hai người giống như bốc hỏa

Lâm Sanh coi như có chút lý trí, nơi công cộng tự nhiên không thể tùy tâm sở dục, cho nên, bắt cái tay không an phận của Mộ Lưu Yên.

"Yêu tinh, chúng ta về nhà —— "

Lâm Sanh lời còn chưa nói hết, cửa liền bị người gõ, thư kí tiến vào bất ngờ liền trợn tròn mắt

"Ngạch, tổng tài, thật xin lỗi, các người cứ tiếp tục!"

Thư kí làm sao cũng sẽ không nghĩ tới tổng tài phóng đãng như vậy, ngay cả trong KTV đều có thể, càng làm cho cô không nghĩ tới, Lâm Sanh ở phía dưới, chẳng lẽ, từ trước tới giờ cô đoán sai rồi?

"[Ho khan], chờ một chút." Lâm Sanh đẩy người đang nằm trên người mình ra, sau đó làm dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, "Có chuyện gì không?"

Mộ Lưu Yên tựa như thanh tỉnh lại, sau đó sửa lại quần áo mình một chút , chỉ là ánh mắt nhìn về phía thư kí có chút bất mãn, dĩ nhiên cũng có chút ngượng ngùng.

"Mọi người hỏi tổng tài có muốn hay không, ngạch ——" nhìn một cái Lâm Sanh, thư kí lại do dự không muốn nói ra miệng.

Cô nhất định là uống nhiều rồi mới chịu đáp ứng tới hỏi Mộ tổng tài! Cái này không phải là tự tìm đường chết sao? !

"Cái gì?" Mộ Lưu Yên cau mày, đối với thư kí nói ấp a ấp úng vô cùng bực mình.

"Khiếu tiểu thư."

"..." Lâm Sanh co thắt khóe miệng, cô nhất định là nghe lầm.

Mộ Lưu Yên sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi, "Cái gì?"

"Mọi người hỏi tổng tài có muốn hay không gọi Khiếu tiểu thư, bọn họ mời khách!" Thư kí giống như dũng sĩ liều chết , cuối cùng đem lời mọi người dặn dò cô nói ra.

Mộ Lưu Yên thiếu chút nữa bị thư kí này của mình làm cho tức chết, "Không cần, còn nữa, các người cứ chơi vui vẻ."Dường như cắn răng nghiến lợi "Tôi bận việc, đi trước!"

"Vâng, tổng tài đi thong thả." Thư kí nhìn sắc mặt Mộ tổng tài như tắc kè bông trong lòng liền buồn cười, nhưng quay qua nhìn thì thấy sắc mặt Lâm Sanh cứng ngắc . Chậc chậc, trước kia không có Lâm Sanh, nơi này đều là tiểu thư a! Cũng không trách có người hỏi như vậy.

Lâm Sanh nhìn Mộ Lưu Yên không được tự nhiên, lập tức lòng như sáng tỏ

Phải rồi, tình sử phong lưu của Mộ yêu tinh có thể tốn đến vài cây bút để viết hết a.

Khiếu tiểu thư?

Thật đúng là phong lưu, còn không bỏ rơi người cũ nữa!

Tác giả có lời muốn nói: Thấy mọi người chúc mừng, hắc hắc, các loại vui vẻ ~~

Cám ơn mọi người rồi ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play