Mộ Lưu Yên cùng Lâm Sanh đi Hải Nam hưởng thụ, đó vừa là một kí ức ngọt ngào vừa là một ký ức đau khổ, điều ngọt ngào chính là Lâm Đầu gỗ không Đầu gỗ, nàng đã nở hoa rồi, nhưng mà điều đau khổ là hoa này nở rất rực rỡ. Vì thế đây chính là bi kịch của Mộ yêu tinh.
Mộ Lưu Yên năm nay hai mươi sáu tuổi, Lâm Sanh năm nay mới chỉ hai mươi hai tuổi, hai người kém nhau bốn tuổi. Hơn nữa trước kia Lâm Sanh từng có thời gian tham gia đua xe, thể lực so với Mộ Lưu Yên luôn luôn tốt hơn nhiều, mà Mộ Lưu Yên lại là một tổng tài của một công ty lớn, công việc của nàng chỉ ngồi trên ghế và ra lệnh. Quan trọng hơn nữa, là Mộ yêu tinh nằm ở dưới, có thể tưởng tượng rằng nàng hẳn là rất mệt mỏi.
Lúc trước Lâm Sanh xem rất nhiều "tư liệu sống", kìm nén cũng đã lâu, huống chi đây lại là lần đầu, nàng mới chỉ thưởng thức được một chút hương vị, đương nhiên là còn muốn thưởng thức thêm vài lần nữa, mà Mộ Lưu Yên thì nằm dưới bị động, cho nên đương nhiên là cực kì hao tốn thể lực.
Mộ yêu tinh dù đau nhưng cũng sung sướng, Lâm Sanh thì dư thừa sức lực.
Hoàn hảo, chuyến đi ba ngày hai đêm lần này nếu kéo dài thêm vài ngày, Mộ Lưu Yên sợ rằng mình sẽ như vậy mà nằm liệt giường, Đầu gỗ này điên cuồng vùng lên như thế này thật khác dáng vẻ bình tĩnh thường ngày. Nhưng mà phải thừa nhận rằng, nàng cũng được hưởng thụ rất nhiều.
Hành trình đi Hải Nam lần này đã kết thúc hoàn hảo, kế tiếp là đến lượt những bộ phận khác của công ty đi.
Mộ tổng tài cùng Lâm Sanh lại vùi đầu vào công việc, nhưng mà thành thật thì hiện giờ cả hai người đều làm việc chung một phòng, cho nên cũng không có xa cách nhau là mấy.
Ít nhất là thời gian nghỉ trưa, Lâm Sanh không thể không tranh thủ chiếm lấy một chút tiện nghi.
Từng ngày trôi qua , hai người giống như keo sơn, nan xá khó phân, có thể nói đây là giai đoạn hai người yêu nhau cuồng nhiệt.
Ngày hôm nay đi làm, Lâm Sanh nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn từ một số lạ, vốn không định bắt máy, sau nghĩ lại vẫn là nên bắt, tránh phải bỏ lỡ mất việc gì.
"Nghe?"
"Lâm Sanh." Trong điện thoại phát ra thanh âm của một nữ nhân, mà nữ nhân này Lâm Sanh cũng biết, nghe được giọng nói ấy, sắc mặt của nàng liền biến đổi, nhìn thoáng qua Mộ Lưu Yên đang cúi đầu làm việc, sau đó nghiêng mình đi ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại đi đến phòng pha trà, "Tần Mạt".
Đúng vậy, nữ nhân này không ai khác, chính là Tần Mạt.
"Không thể tin được ngươi vẫn còn nhớ ta." Tần Mạt đang sắp xếp lại đồ dùng trên bàn làm việc, ánh mắt nhìn trên bàn không nhịn được cười nhẹ nhàng một cái, "Ngươi có biết là, ta sẽ không như vậy liền đem nàng giao cho ngươi. Vì vậy, ta đến đây!"
Lâm Sanh híp mắt, nhìn ra ngoài cửa những tòa nhà cao ốc xen kẽ lẫn nhau, quay mắt nhìn xuống dưới sàn kính, tựa hồ cứ như Tần Mạt đang đứng ở đối diện, "Thật vậy sao? Nhưng mà đáng tiếc thay, ta sẽ không bao giờ đem nàng giao cho ngươi."
"Ta biết, cho nên, ha ha, ngươi đang bối rối." Tần Mạt cầm trên này một xấp tài liệu, "S, từng được khen là một thiên tài đàn dương cầm ở Áo, đáng tiếc chỉ giống như sao băng xẹt qua phía chân trời, ngắn ngủn trong nháy mắt cho đến nay không rõ tung tích. Mà cha mẹ nàng cũng không tiết lộ hiện tại nàng đang ở nơi nào. Ta không thể không nói một câu, S, ngươi không biết chơi đàn dương cầm sao?"
Lâm Sanh nghe được ý tứ trong lời nói của Tần Mạt, trên mặt rét lạnh, "Ngươi điều tra ta?"
"Chỉ là ở Pháp lâu như vậy, có quen biết không ít người mà thôi, bọn họ rất là chuyên nghiệp." Tần Mạt ngả lưng vào ghế da, xoay người nhìn những đám mây trên bầu trời xanh qua lớp cửa kính, thản nhiên nói, "Ta nghĩ đối với tin tức này, truyền thông sẽ cảm thấy hứng thú nhỉ. Nhưng mà cũng phải nói rằng, S có tiếng tăm rất sớm, nhưng mà rơi xuống cũng thật nhanh, nhưng huyền thoại chính là huyền thoại, ta nghĩ sẽ có nhiều người rất vui khi biết được S hiện giờ đang ở đâu."
Kỳ thật lúc trước Mộ Lưu Yên có điều tra qua quá khứ của Lâm Sanh, nhưng bởi vì thời gian gấp gáp, hơn nữa sau khi điều tra Mộ yêu tinh cũng không có để ý gì, nên dễ dàng cho qua. Vì vậy về chuyện tình của Lâm Sanh khi còn ở nước ngoài, Mộ yêu tinh thật không biết gì.
Lâm Sanh hô hấp không kiểm soát được hơi thở nặng lên, nếu Tần Mạt giờ phút này đứng ở trước mặt nàng, nàng nhất định sẽ cho tên ấy ăn một đấm, "Tần Mạt, ngươi không biết là ngươi quá vô liêm sỉ sao?"
"Ta chỉ quan tâm đến kết quả, về phần quá trình, bất kể thủ đoạn nào đều không quan trọng." Tần Mạt khóe miệng bứt lên, "Lâm Sanh, ngươi vẫn là quá non."
"Tần Mạt, chẳng lẽ ngươi không biết, cây cỏ non thì lão ngưu mới yêu thích sao?" Lâm Sanh nhìn về phía văn phòng Mộ tổng tài, "Cỏ càng non càng ngon."
Tần Mạt cứng miệng một chút, sau đó cười cười, "Lâm Sanh, ngươi chỉ biết múa mép khua môi thôi sao? Như vậy thì sao ngươi có thể bảo hộ được nàng?"
Lâm Sanh cắn môi, bình ổn lại lửa giận trong lòng, mặt cười tâm không cười nói, "Tần Mạt, ngươi cứ thử xem. Dù sao ở trong mắt ta, không có cái gì có thể so sánh được với nàng. Ta thật muốn nhìn xem ngươi có thể giở chút thủ đoạn gì!"
"Như vậy thì xin mời ngươi chờ xem."
Điện thoại "ba" một tiếng cắt đứt, Lâm Sanh trên mặt đã sớm tối sầm.
Không nghĩ tới lần này nàng lại bị đánh bại.
Đang lúc nàng cùng Mộ yêu tinh an nhàn bồi dưỡng tình cảm thì Tần Mạt cũng đang trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ các nàng.
Chết tiệt, ta sơ suất quá.
Cứ như vậy đã bị động.
Tần Mạt, không hổ danh là tình địch Lâm Sanh để ý nhất, cũng là kẻ mà Lâm Sanh thống hận nhất.
Chỉ cần nghĩ rằng Tần Mạt sẽ trở về, Lâm Sanh đã cảm thấy rằng mình sẽ cáu kỉnh vô cớ. Đặc biệt kẻ ấy còn gọi điện thoại tuyên chiến, đây chính là muốn Lâm Sanh tâm không tĩnh, muốn Lâm Sanh nghĩ đến chuyện này, ăn không ngon, ngủ cũng không yên, phản ứng bất thường, để thuận tiện mở đường cho những kế sách sau này. Muốn giết tâm a!
Tần Mạt chơi kiểu này có thể nói là đẹp, nàng đã liệu định rằng Lâm Sanh sẽ không đem chuyện này nói cho Mộ Lưu Yên biết.
Nói tới lúc trước mình và Mộ yêu tinh yêu nhau, Mộ yêu tinh có thể tin hay không tin? Chính là nàng sẽ tin, nhiều năm ở chung như vậy, nàng sẽ không cho là mình trở về là vì chia rẽ các nàng, mà ngược lại sẽ cảm thấy được Lâm Sanh chuyện bé xé ra to, tâm hẹp hòi, không độ lượng. Bởi vì đối với tính cách của Mộ Lưu Yên, Tần Mạt rất hiểu, tuy rằng hiện tại thay đổi hơi nhiều, nhưng là cũng có vài điều cơ bản mà nàng không thay đổi.
Sự thật chứng minh, Lâm Sanh quả thật sẽ không nói.
Tần Mạt nghĩ đến chuyện gì, Lâm Sanh cũng hiểu được vài phần, huống hồ nếu đem chuyện này nói cho Mộ yêu tinh, trái lại sẽ tỏ ra mình là người không có năng lực.
Nếu nàng tin thì thôi, nếu nàng không tin thì ngược lại chính tay ta đã đem hai người đó đến gần nhau hơn, mất nhiều hơn được.
Vì thế, chuyện này Lâm Sanh chỉ có thể giấu ở trong lòng, nuốt ở trong bụng.
Mộ Lưu Yên đối với Lâm Sanh vẫn là rất để ý nàng có phản ứng bất thường, tại sao cuộc điện thoại kia nàng không ở trước mặt mình tiếp chuyện, mà lại chạy đi ra ngoài, đây là vì cái gì? Hơn nữa, nàng vừa mới nghe thấy rõ ràng tiếng nữ nhân trong cái điện thoại.
Càng là người của nàng, nàng sẽ càng để ý hành vi của người đó.
Huống chi Mộ Lưu Yên đâu phải là cô gái mười bảy mười tám tuổi, bởi vì ta yêu ngươi nên ta mới tin tưởng ngươi, không hề giữ lại ý nghĩ nghi ngờ ngươi. Cũng chính vì sự tin tưởng của nàng, nên mới có thể bị Tần Mạt quăng cho một câu xin lỗi, làm nàng đau khổ đến nay.
Ăn một lần dài một trí, cho nên dù hiện tại lại yêu thêm lần nữa, nàng cũng sẽ không trăm phần trăm tin tưởng.
Nàng chỉ tin tưởng hai mắt của mình.
Có đôi khi ngay cả mình cũng không tin, thì lấy cớ gì lại phải đi tin tưởng người khác?
"Đầu gỗ, ngươi làm sao vậy?" Gõ vài cái lên cửa cũng không nghe thấy Lâm Sanh trả lời, Mộ Lưu Yên nhịn không được mở cửa nhìn thấy Lâm Sanh đang xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
"A? Cái gì?" Lâm Sanh bị thanh âm của Mộ Lưu Yên làm bừng tỉnh, "Ngươi sao lại vào đây?"
"Ta gõ cửa, nhưng ngươi không có nghe thấy." Mộ yêu tinh cười cười, sau đó đến cạnh Lâm Sanh, "Sao vậy, là điện thoại của ai mà làm cho ngươi không vui?"
Lâm Sanh theo bản năng không nhìn vào mắt Mộ Lưu Yên nói, "Không phải, là ngoại công, hắn cùng ta nói một chút về việc của Sarah."
Mộ Lưu Yên trong lòng như bị đấm một chút, rõ ràng là giọng của nữ nhân, lại còn nói là ngoại công, "Vậy sao? Đối với người lớn tuổi không nên khó chịu là tốt." Đi đến máy pha cà phê, đột nhiên muốn tự tay pha một cốc cà phê, hương vị ra sao cũng mặc kệ.
Lâm Sanh chính là không biết, bởi vì hành vi giấu diếm của nàng, giữa hai người trong lúc đó lần đầu tiên đã có một cái khoảng cách.
Hơn nữa, hành vi của Tần Mạt chính là báo trước khi chôn sâu.
Có lẽ đây chính là dụng ý của Tần Mạt, cho dù nói hay không nói, đều là sai.