Lâm Sanh nhìn vào đôi chân dài của Mộ Lưu Yên, lại thêm đôi tất chân màu đen làm cho lòng nàng ngứa ngáy, bất giác ma trảo tội ác vươn đến người đang nằm mê mang đằng kia.
Bởi vì váy tây là phải mở khóa kéo ở phía sau mông, nên Lâm Sanh muốn cởi váy đành lật nghiêng Mộ Lưu Yên, nếu không nàng không có cách vào kéo khóa ra được.
Nhẹ nhàng giúp người đang ngủ mơ thay đổi tư thế nằm, trên người Lâm Sanh đổ đầy mồ hôi lạnh, đây chính là thời khắc khảo nghiệm lòng người. Trách không được phần tử tội phạm đều khẩn trương nhất vào thời điểm này, chuyện có thể lý giải được.
Với tư thế nằm hiện tại Mộ Lưu Yên đưa lưng về phía Lâm Sanh, điều này cũng làm cho Lâm Sanh thở pháo một hơi.
Phải đối diện với khuông mặt mị hoặc của Mộ yêu nghiệt, nàng thật sự sợ mình cầm lòng không được nữa, làm ra nghiệp chướng.
Tầm mắt Lâm Sanh từ lưng chậm rãi quét xuống phía dưới, sau đó nhìn chằm chằm vào đường cong hoàn mỹ kia nuốt nước miệng, thật không biết sờ lên cảm giác sẽ như thế nào ?!
Tưởng tượng đến đó, tà niệm trong lòng càng ngày càng thêm nghiêm trọng.
Chậm rãi hít vào một hơi, Lâm Sanh thật muốn tự tát vào mặt mình một cái, ngươi nha sắc lang chuyển thế à ? Chưa từng thấy qua nữ nhân sao ? Làm sao lại có nghĩ đáng khinh như vậy ? Ngươi từ vương quốc thái dương tới ? Tất cả đều là nữ nhân mà, Mộ yêu tinh có, ngươi không phải cũng có sao ?!
Lâm Sanh sắp bị bức đến điên, nàng từ khi nào lại biến thái như vậy ? Tự nhiên lại có xúc động muốn kiểm tra.
Làm một người chính nhân quân tử, nguyên tắc làm người không cho phép nàng có hành vi như vậy.
‘Sắc tức thị không, không tức thị sắc’, trong lòng Lâm Sanh lẩm bẩm mặc niệm bát tự châm ngôn này, liên tục không ngừng nhắc nhở bản thân, về sau nếu có cơ hội, kiên quyết không làm chuyện hạ lưu.
Đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc.
Lâm Sanh kéo mở khóa kéo trên váy tây của Mộ Lưu Yên, ánh mắt lại không tự chủ quét lên trên vùng đùi mị hoặc phiêu đãng, trong lòng như xuất hiện giống như câu ‘mỡ dâng miệng mèo’.
Nếu không, ta sờ một chút ?!
Rồi, lại tiếp tục rối rắm.
Lâm Sanh cứ nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng cảm thấy nếu hôm nay không nương theo dục vọng hắc ám trong lòng một tí, sợ rằng về đến nhà sẽ hối hận đến chết mất.
Cơ hội tốt như vậy mà không biết sử dụng, ngươi sống nữa còn có ý nghĩa gì ?
Huống hồ, Mộ yêu tinh hiện đã ngủ say, ta sờ một chút nàng làm sao biết ? Đúng không ?
Nếu nàng không biết, thì làm sao ảnh hưởng đến ấn tượng chính trực của ta trong lòng nàng.
Ân, đúng vậy, chính là đúng như vậy.
Lâm Sanh a, ngươi là cỡ nào dối trá nha ! Trong lòng tự âm thầm khách sáo quở trách mình một chút.
Nếu đã suy nghĩ cẩn thận xong, Lâm Sanh cũng không do dự.
Đương nhiên, trước tiên phải khẳng định Mộ Lưu Yên có thật sự đang ngủ hay không.
Vừa rồi lúc đang thay áo cho nàng, Lâm Sanh không nhớ đến việc xác nhận này, bất quá ý nghĩa cũng không có gì quá lớn, dù sao nàng cũng chỉ nhìn bậy tí thôi. Chỉ là hiện tại muốn hành động, phải xác nhận cho rõ ràng mới chắc ăn.
“Mộ yêu tinh, ngươi đã ngủ chưa ?”. Lâm Sanh đẩy đẩy bả vai Mộ Lưu Yên, một chân đứng ở dưới đất chân còn lại quỳ gối trên giường, thân mình ghé vào phía trên Mộ Lưu Yên, giống như có tật giật mình nhìn Mộ tổng tài.
“Ân….”. Mộ Lưu Yên hừ nhẹ một tiếng làm Lâm Sanh hết hồn, trái tim nhất thời đập loạn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khuông mặt của Mộ yêu tinh, chỉ sợ nàng đột nhiên mở mắt nhìn.
Bảo trì tư thế khoảng 5 phút đồng hồ, thấy Mộ Lưu Yên không có động tĩnh gì, mới âm thầm thở phào một hơi.
Xém chút nữa đánh mất hình tượng của mình trong mắt Mộ yêu tinh rồi, thật sự là quá may mắn, may mà nàng đang ngủ.
Có lẽ bởi vì bảo trì tư thế quá lâu, nên lúc Lâm Sanh vừa định lui về phía sau không biết hai chân đã tê rần, bất ngờ mất đi trọng lực không kịp chuyển thân đã trực tiếp ngã nhào vào Mộ Lưu Yên đang nằm nghiên. Môi ghé vào bên lỗ tai Mộ tổng tài, nhiệt khí hơi thở trực tiếp phả vào cổ Mộ yêu tinh, tư thế này nói thế nào cũng giống như đang tiện nghi cho mình lắm.
Bởi vì quá đột ngột té nhào, Lâm Sanh trong lúc gấp rút theo phản xạ có điều kiện ôm lấy nửa người trên Mộ Lưu Yên, cho nên tay của nàng cũng để ở cái chỗ không nên để.
Nếu lúc nãy Lâm Sanh không bắt lấy Mộ tổng tài, thì tay nàng sẽ chống ở trên mặt giường, nhưng tay Lâm Sanh lúc này đã chạm vào rồi, lúc này Lâm Sanh chỉ biết cảm nhận bàn tay chạm phải một khối mềm mại cùng no đủ, nàng chấn động.
Nàng thật không phải cố ý đâu ! ! !
Cái này gọi là “có tâm tài hoa hoa không ra” mà lại “không lòng dạ nào sáp liễu liễu thành ẩm”, nàng bây giờ đã hiểu được.
Nàng chỉ có tâm sờ đùi Mộ Lưu Yên thôi, không nghĩ tới lại bắt phải hung khí này của Mộ yêu tinh, mà so sánh cao thấp một chút, phải nói là thật sự quá lớn a ?!
Hơn nữa, lại nặng như vậy vừa đủ một trảo. ( >_<// chảy máu đầm đìa).
Trên trán Lâm Sanh đầy mồ hôi, tựa hồ như nghe thấy Mộ Lưu Yên không được thoải mái hừ nhẹ trong họng, toàn bộ thân mình nàng cứng đơ một khúc.
Bất quá cũng không biết vận khí của Lâm Sanh khá tốt hay không, Mộ yêu tinh chỉ khẽ nhút nhít một chút rồi sau đó lại nằm yên tiếp tục ngủ, giống như lúc nãy là trong giấc mơ.
Hô, tốt quá.
Lâm Sanh trong tâm a, buổi tối hôm nay thật sự là chịu đủ kích thích áp lực, có thể chuyện này hơn cả loại kích thích trong trận đua xe nữa a.
Lâm Sanh còn đang dự định rút tay về, sau đó lại cảm thấy trong lòng gào thét không cam tâm.
Sự kiện bất ngờ này đều là giúp ta, ta không có làm cái gì xấu xa a, tất là là ý tứ của lão thiên gia mà ?
Ý niệm xấu xa trong đầu nảy sinh, Lâm Sanh nhịn không được nhéo một chút.
Lại nhìn vào phản ứng của Mộ Lưu Yên, không phải ứng - lại tiếp tục thêm một chút.
Làm một muội tử buồn tao hình, Lâm Sanh thật sự là đem hai chữ này phát dương quang đại. (@_@ không biết khúc đầu dịch sao).
Không thể không nói nha, xúc cảm chạm vào Mộ Lưu Yên thật lớn.
Ngực rất có ngực tất lớn là tốt, người ngực nhỏ thì cũng được, nhưng hân hạnh có được Mộ Lưu yên làm bạn gái, Lâm Sanh nhất định là cảm thấy “ngực lớn” là tốt nhất thôi.
Sau khi thỏa mãn dục vọng hắc ám ở nội tâm, Lâm Sanh mới nhớ đến buông tay ra.
Nhìn vào bàn tay trống không, chỉ duy nhất còn lưu lại độ ấm ban nãy, bàn tay lập tức nắm bàn tay lại thành nắm đấm.
Trong lòng ý chí chiến đấu sục sôi Lâm Sanh âm thầm thề, nhất định phải đối xử thật tốt với Mộ yêu tinh, nhất định không làm cho nàng đau lòng.
Nếu đã có thân mật tiếp xúc (phía ngoài quần áo nhéo nhéo hay cái ?), như vậy cả đời này của Mộ Lưu Yên liền trở thành người của Lâm Sanh !
Ở trong lòng Lâm Sanh đã thăng cấp cho Mộ Lưu Yên từ vị trí bạn gái trở thành vợ, tâm lý phụ trách trọng trách xong Lâm Sanh mới yên lòng.
Sờ vợ của mình sẽ không có ác cảm tội lỗi.
Lâm Sanh cũng không biết được, ở thời điểm nàng không chú ý, trên mặt Mộ yêu tinh dần dần dâng lên đỏ ửng, khóe miệng như có như không hơi gợn lên.
Sau quá trình ‘phi lễ’ hung khí Mộ tổng tài, Lâm Sanh nhìn chân Mộ Lưu Yên đã bình tĩnh hơn lúc đầu nhiều.
Đã từng nếm qua một cái “đại áp cua”, lúc sai lại ăn một cái “đại áp cua” sẽ không cảm thấy hương vị nữa, sẽ không còn không chống đỡ được.
Lâm mỗ nhân đã biết rõ đạo lý này, tuy rằng vẫn hơi khẩn trương, nhưng trong lòng ý niệm tà ác đã giảm xuống rất nhiều, chỉ tạm thời thị giác vẫn lưu luyến lướt qua một chút thôi.
Sau khi giúp Mộ Lưu Yên cởi váy tây cùng tất chân, trong nháy mắt Lâm Sanh bị phần đùi trắng nõn nhẵn nhụi của Mộ yêu tinh làm mờ mắt, theo đùi hướng lên trên dao động, chậc, lại là quần lót màu đen.
Mượt mà, bóng loáng, có co dãn, trong đầu Lâm Sanh đột nhiên liền hiện lên vài từ như vậy.
Thật sâu trong nội tâm vừa mới bình ổn lại xao động, Lâm mỗ nhân nhanh chóng gấp gáp giúp Mộ Lưu Yên mặc vào váy ngủ.
Thật là hảo mệt, Lâm Sanh xoa xoa tráng của mình, chỉ thấy trong lòng bàn tay đã ướt một mảnh.
Yêu nghiệt liền là yêu nghiệt, người khác chắc chắn lâm vào tỉnh cảnh này giống ta tâm cũng sẽ bôn hội không kém a.
Lâm Sanh cảm khái, rõ ràng ta trước kia đều xem chuyện tình yêu gì đó như mây bay luôn bình tĩnh, hiện giờ phải nói sợ rằng đã hãm quá sâu.
Thu phục xong chuyện Mộ Lưu Yên, Lâm Sanh cũng không định ở lâu thêm, nhìn quanh biệt thự trống rỗng một cái, có lẽ, để cho Mộ yêu tinh đến ở cùng với ta cũng tốt lắm ? Tối thiểu ta không cần phải chạy qua chạy lại.