CHƯƠNG 630

Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt mày, đập mạnh tay lên bàn, phát ra tiếng vang lớn.

“Cô còn muốn làm cái gì? Không phải lúc trước tôi đã nói với cô ra sao? Tôi rất ghét cô, đừng xuất hiện trước mặt tôi!”

An Diệc Diệp cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.

Tuy biết Khúc Chấn Sơ là muốn tốt cho cô, nhưng hết lần này đến lần khác nghe được lời này, cô vẫn sẽ đau lòng.

Cô kiên quyết lắc đầu.

“Tôi không đi, cho dù anh thật sự ghét tôi, chờ anh đi ra rồi tôi sẽ đi.”

Khúc Chấn Sơ nhìn mắt cô, hàng loạt cây kim nhỏ như lông tơ đâm vào lòng, cơn đau âm ỉ làm người ta khó chịu.

“Cô là đồ ngu sao?” Anh nắm chặt nắm đấm, quát lớn: “Tôi bảo cô đi, cô còn không đi!”

An Diệc Diệp cúi đầu, cố tình không nghe lời anh.

“Khúc Chấn Sơ, tôi tin anh sẽ không làm chuyện này.”

Khúc Chấn Sơ lại cười mỉa.

“Cô tin tôi? Đến cả tôi còn không tin tôi kìa!” Ánh mắt của anh dần trở nên lạnh lùng. “Trước khi gặp Tiêu Nhĩ Giai, tôi thật sự muốn giết chết cô ta, nhưng đã có người giành trước.”

An Diệc Diệp nhớ tới cảnh anh nổi giận đùng đùng rời khỏi lâu đài cổ, lắc đầu.

“Nhưng hiện tại nó vẫn chưa xảy ra, đúng không?”

Khúc Chấn Sơ nhìn cô, nín thở.

“Tại sao cô…”

Ngu như thế…

Ngốc như thế…

Lúc này, không phải người khác đều sẽ cố gắng cách xa anh ra sao?

Chỉ có người phụ nữ này cứ giống hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Thật là…

Ngốc.

Lại đáng yêu đến mức làm anh cực kỳ muốn lập tức lao ra ngoài, ôm chặt lấy cô.

Dạy anh làm cách nào để không yêu cô?

An Diệc Diệp cố nén cảm giác cay xè nơi hốc mắt, cúi đầu không dám nhìn Khúc Chấn Sơ.

Lại không cẩn thận bỏ lỡ ánh mắt dịu dàng như nước của Khúc Chấn Sơ vào lúc này.

“Khúc Chấn Sơ, anh có thể cẩn thận suy nghĩ lại, rốt cuộc sẽ có ai muốn hãm hại anh?”

Chờ cô lại ngẩng đầu lên, ánh mắt của Khúc Chấn Sơ cũng đã giấu diếm đi rất nhiều.

Anh có thể tránh đi ánh mắt An Diệc Diệp.

“Cô cần gì phải như thế thế?”

“Tôi muốn giúp anh, huống chi…”

An Diệc Diệp hơi dừng lại, cong môi cười khổ: “Không phải anh còn muốn đợi người kia sao? Có lẽ cô ấy sắp về rồi…”

Khúc Chấn Sơ hơi thay đổi sắc mặt, nhíu mày, giấu đi vẻ đau đơn trong đáy mắt.

Lại một lúc sau, cuối cùng anh mới thỏa hiệp nói: “Cô bảo quản gia đến bệnh viện tâm thần ở vùng ngoại thành, đi xem Khúc Nguyễn Vũ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play