Chương 593

Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn ông ấy, quản gia cũng giật mình vì sắc mặt u ám của anh.

Anh không trả lời câu hỏi của quản gia mà kéo An Diệc Diệp lên tiếp, đưa vào phòng ngủ.

Quản gia vừa định vào theo thì Khúc Chấn Sơ đã đóng cửa lại, ngăn ông ở bên ngoài.

An Diệc Diệp bị anh ném lên giường.

Cô ngã xuống, ngẩng đầu nhìn lên Khúc Chấn Sơ ở trước mặt.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Hai mắt Khúc Chấn Sơ đỏ ngầu nhìn cô.

“Em định bỏ chạy?”

An Diệc Diệp cau mày đáp: “Là anh nhốt tôi lại trước.”

“Em đã đồng ý với tôi sẽ không rời đi.”

Nghe thấy câu này, An Diệc Diệp hơi sửng sốt.

Đúng là lúc trước cô đã nói như vậy, nhưng khi ấy cô cũng không biết mình sẽ bị Khúc Chấn Sơ nhốt như thế này.

An Diệc Diệp đứng dậy.

“Anh nhốt tôi như một tù nhân còn không cho tôi trốn đi?”

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ thay đổi, anh nắm chặt tay, cơ thể hơi run lên vì dùng lực quá mạnh.

Anh có thể nhìn thấy sự thất vọng và đau đớn trong mắt An Diệc Diệp.

Nhưng cứ nghĩ đến cảnh nếu để An Diệc Diệp đi, có thể cô sẽ gặp nguy hiểm là anh lại không kiểm soát được hành động của mình.

An Diệc Diệp là mạng sống của anh, anh không kiềm được lòng muốn bảo vệ cô.

Anh hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới nói: “Chỉ cần em không đi thì Tôi sẽ không nhốt em. Tôi chỉ không muốn em bị tổn thương thôi.”

An Diệc Diệp lạnh giọng bảo: “Không cần anh quan tâm, tự tôi có thể lo được.”

Câu nói này khiến Khúc Chấn Sơ lập tức cau mày.

Anh nhìn An Diệc Diệp bằng đôi mắt sâu thẳm, cuối cùng đưa ra kết luận.

“Tôi sẽ không cho em ra ngoài.”

Nói xong anh kéo tay An Diệc Diệp giơ lên cao.

Cạch một tiếng.

An Diệc Diệp ngẩng đầu lên thấy cổ tay mình bị Khúc Chấn Sơ dùng còng số tám khoá vào thành giường.

“Anh còng tay tôi?”

Cô ngạc nhiên nhìn tay mình, không dám tin: “Tôi không ngờ anh lại thật sự còng tay tôi lại đấy!”

Khúc Chấn Sơ từng nói muốn dùng khoá để nhốt cô lại.

Không ngờ, câu nói mà cô luôn tưởng rằng là trò đùa, giờ đây lại thật sự xảy ra với mình.

Khúc Chấn Sơ cẩn thận đặt còng tay xuống, lo lắng sẽ làm sái tay An Diệc Diệp.

“Còng tay này là tôi bảo họ đặc chế, được bọc bằng vải nhung nên sẽ không làm cô bị đau. Đến khi tôi giải quyết xong việc khác rồi sẽ thả cô ra, được không?”

An Diệc Diệp không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play