CHƯƠNG 522

Rõ ràng lâu đài cổ đó là quà anh định tặng cho An Diệc Diệp, sao lại bị anh ta giành lấy trước?

Nói xong, Will vừa ngẩng đầu lên đã thấy Khúc Chấn Sơ đang nhìn mình ánh mắt vô cùng hung hãn.

Anh rất khó hiểu, không biết rốt cuộc mình đã chọc giận anh ấy ở chỗ nào?

An Diệc Diệp không biết suy nghĩ trong lòng Khúc Chấn Sơ, nói tóm lại cô đã giải quyết một rắc rối cho anh.

Cô cười tít mắt, quay đầu nói: “Giờ đã không sao rồi, anh xem chẳng phải mọi chuyện đã yên ổn rồi à?”

Khúc Chấn Sơ thấy cô đắc ý như vậy, thì bất đắc dĩ xoa đầu cô.

“Đúng vậy, may mà có cô.”

Will ngồi ở phía đối diện, nhìn sự tương tác của hai người, rồi không khỏi lên tiếng: “Diệc Diệp? Hai ngày tới cô có rảnh không?”

An Diệc Diệp ngẫm nghĩ một hồi, hình như phục hồi dây chuyền xong, thì cô đã hết việc rồi, nên gật đầu hỏi.

“Anh còn đồ gì muốn tôi phục hồi à?”

Will cười xán lạn.

“Tôi muốn đi tham quan mấy viện bảo tàng ở gần đây lần nữa, cô có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi được không?”

An Diệc Diệp định đáp lại, nhưng Khúc Chấn Sơ ở bên cạnh đã lên tiếng: “Không được.”

Will lườm Khúc Chấn Sơ, cố ý nói: “Nếu thích một người thì nên đối tốt với cô ấy, cứ không phải xem mình là trung tâm.”

Khúc Chấn Sơ ngẩn người, bị anh ta nói đến mức sắc mặt ngày càng khó coi.

“Nếu anh đã lấy được dây chuyền rồi, nên mau cút về thừa kế tước vị của anh đi.”

Nhưng Will lại cười nói: “Nếu giờ dây chuyền đã được phục hồi rồi, thì tôi không cần phải sốt sắng như vậy, mà vẫn còn hai ngày nữa, Diệc Diệp, cô hãy đi dạo khắp chốn cùng tôi đi. Tôi nhất định phải tận mắt nhìn thấy cô phục hồi văn vật, chắc chắn đó sẽ là cảnh tượng đẹp đẽ giống như ông trời đã tạo ra.”

An Diệc Diệp cười thẹn thùng.

“Anh đừng phóng đại như vậy, tôi chỉ phục hồi đồ bị hư hại mà thôi.”

Will ăn không nói có: “Chỉ riêng điều này, cô đã xứng đáng được mọi người ca tụng.”

Trong khoảng thời gian tiếp theo, An Diệc Diệp đều bị Will kéo ra ngoài, đi tham quan mấy viện bảo tàng, thậm chí còn cố ý đi tới viện bảo tàng Duy Thê.

Hai ngày sau, anh đã chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi, anh vẫn lén lút tới nhà họ Nguyễn một chuyến.

Quản gia nhà họ Nguyễn vừa nhìn thấy anh, đã nở nụ cười.

Rồi ông lên tiếng hỏi: “Cậu Will tới tìm bà Nguyễn và cô chủ?”

Will gật đầu, rồi nở nụ cười rạng rỡ mà bình thường không thể nhìn thấy khi đi chung với An Diệc Diệp.

“Tôi tới tìm bà Nguyễn.”

Quản gia khẽ cười, như đã sớm đoán ra mục đích anh tới đây lần này.

Ông dẫn anh đi vào trong, rồi đi thẳng vào thư phòng của bà Nguyễn.

Bà Nguyễn ngẩng đầu lên, rồi tháo mắt kính trên mặt xuống hỏi: “Cậu sắp về rồi à?”

Will gật đầu đáp: “Tôi rất xin lỗi, lần này tôi không thể hoàn thành chuyện mà bà Nguyễn muốn tôi làm.”

Bà Nguyễn cau mày: “Cậu không cần lâu đài cổ mà tổ tiên cậu để lại à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play