CHƯƠNG 505

Sau đó anh ta giao đấu với mấy người vệ sĩ.

Một tay anh ta giữ lấy một người, chết cũng không cho họ di chuyển.

Anh ta hét lên với Tiêu Nhĩ Giai: “Nhĩ Giai! Mai đi đi! Mau lên!”

Mấy người xúm lại thành vòng tròn, Tiêu Nhĩ Giai hoảng loạn nhìn anh ta, vội vàng chạy ra ngoài.

Khi đang ngang qua An Diệc Diệp, đột nhiên cô ta nhìn thấy trong tay cô vẫn cầm cây bút ghi âm, trong mắt cô ta loé lên một tia độc ác.

Cô ta tạm dừng ý định chạy trốn, cướp cây bút ghi âm trên tay An Diệc Diệp, ném xuống đất rồi giẫm nát.

Vì hành động nhỏ này mà cô ta bị chậm lại, mấy vệ sĩ nhanh chóng lao tới, túm lấy cô ta.

Nhưng lúc này Tiêu Nhĩ Giai lại cười sằng sặc chẳng thèm quan tâm.

“Bắt đi, bắt đi, các người làm gì được tôi? Không có bằng chứng, các người không làm gì được tôi cả!

An Diệc Diệp, cô không ngờ tới đúng không? Khó khăn lắm cô mới để lại được chứng cứ nhưng lại bị phá hỏng mất rồi. Cô có thể làm gì được tôi?”

Mặt An Diệc Diệp sầm xuống, cô nhìn chằm chằm Tiêu Nhĩ Giai đang cười điên cuồng trước mặt một lúc.

Sau đó cô quay người nói với những người khác: “Đưa họ đến đồn cảnh sát trước đi.”

Phùng Tấn từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, trên người đầy vết thương.

Ngay cả An Diệc Diệp cũng nhìn ra được, vừa rồi anh ta liều mạng để cho Tiêu Nhĩ Giai rời đi.

Ngày hôm sau.

An Diệc Diệp kiện Tiêu Nhĩ Giai và Phùng Tấn tội giết người.

Hai người vẫn luôn chạy trốn lúc trước cuối cùng cũng bị tóm gọn.

Trên toà, hai người không chút lo lắng, thậm chí Tiêu Nhĩ Giai còn có vẻ đắc ý.

Bởi vì cô ta biết An Diệc Diệp đã không còn bằng chứng nữa, không thể nói lại cô ta.

Thẩm phán vừa hỏi, cô ta đã nói thẳng: “Tôi không biết An Diệc Diệp, không biết cô ta là ai, cũng không có tranh chấp gì thì sao phải giết cô ta?”

Luật sư bên phía An Diệc Diệp yêu cầu cho xem đoạn ghi âm trước đó được đồn cảnh sát cất giữ, nhưng lúc này mới phát hiện đoạn ghi âm đã biến mất không thấy tăm hơi.

Đoạn ghi âm là bằng chứng kết tội duy nhất, bây giờ ở đồn cảnh sát cũng không có bản sao lưu, chỉ còn bản trong tay An Diệc Diệp.

Thẩm phán nhìn về phía An Diệc Diệp rồi hỏi: “Xin hỏi có còn bằng chứng khác không? Nếu không có thì tội danh của hai người này không thể thành lập.”

Tiêu Nhĩ Giai nghe vậy thì mỉm cười hài lòng.

“Cô ta không có, cô ta không có gì cả!

Bởi vì tôi còn không quen người này, không qua lại gì với cô ta thì sao có thể để lại chứng cứ?”

An Diệc Diệp đứng dậy, nhìn Tiêu Nhĩ Giai và Phùng Tấn đã mặc đồng phục tù nhân, trên mặt nở nụ cười nhẹ.

Nhìn vẻ mặt này của cô, trong lòng Tiêu Nhĩ Giai hoảng sợ, cảm thấy hơi bất an.

Cô ta hồi hộp nhìn An Diệc Diệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play