CHƯƠNG 478

Bà Nguyễn lắc đầu.

“Không cần đâu, làm vậy chỉ phản tác dụng thôi, cứ để bọn chúng đi đi.”

Dứt lời, bà cúi đầu đọc tài liệu trong tay, rồi ngẩng đầu nói: “Ông đi mời cậu Will tới đây, tôi có chuyện cần phải thương lượng với cậu ta.”

Chưa tới mấy phút, Will đã được quản gia dẫn vào thư phòng của bà Nguyễn.

Anh vừa đi vào, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn.

“Bà Nguyễn, chào buổi sáng.”

Bà Nguyễn gật đầu, bảo anh ngồi xuống rồi hỏi: “Nghe nói lần này cậu Will về nước, là để lấy về phần di sản mà tổ tiên để lại ở bên này, đúng không?”

Will gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.

“Đúng vậy, trăm năm trước ông nội tôi từng may mắn tới đây. Lần này tôi về là muốn xem thử, năm đó ông ấy có để lại thứ gì không.”

“Ừm.”

Bà Nguyễn gật đầu nói: “Thật ra tôi từng nghe bề trên nhà họ Nguyễn nhắc đến ông nội cậu. Nhưng sau đó ông ấy vội vàng về nước, ông nội tôi cũng cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.”

Will nghe vậy thì hai mắt hơi sáng lên: “Vậy cho tôi hỏi, bà có biết đồ mà ông nội tôi từng để lại ở đâu không?”

Bà Nguyễn gật đầu.

“Tôi cũng biết đôi chút, theo tôi biết, tổ tiên cậu từng xây một tòa lâu đài cổ ở đây.”

An Diệc Diệp ngồi trong xe của Khúc Chấn Sơ rời khỏi nhà họ Nguyễn, rồi đi thẳng vào trung tâm thành phố, nhanh chóng ngừng trước cửa nhà hàng Talia.

Cô bước xuống xe, trong đầu nhớ lại hình ảnh lần trước cô hôn mê ở bệnh viện, Khúc Chấn Sơ và Dư Nhã Thiểm đã đi ăn ở đây.

Khúc Chấn Sơ hoàn toàn không nhận ra sự khó chịu trong lòng cô, mà vươn tay nắm lấy tay cô, đi vào trong.

Hai người đi thẳng vào thang máy, đi lên tầng cao nhất, tới nơi mà trước đây An Diệc Diệp cùng dùng bữa và ngắm pháo hoa với anh.

Nhưng An Diệc Diệp lại chẳng hề hứng thú.

An Diệc Diệp ngắm nhìn xung quanh, thậm chí còn không muốn ở đây quá lâu, nên vừa ngồi xuống đã lên tiếng:

“Tôi hy vọng anh có thể suy xét lại chuyện mấy món đồ cổ của anh Will. Mấy món đó đều có giá trị rất cao, nếu có thể để nó ở viện bảo tàng…”

Cô đang nói thì bị Khúc Chấn Sơ giơ tay lên cắt ngang.

“Chúng ta dùng bữa trước đi.”

An Diệc Diệp mím môi, lúc này mới gật đầu.

“Ừm.”

Thức ăn đã được mang lên, hai người lặng lẽ thưởng thức.

Một lát sau, Khúc Chấn Sơ mới đột ngột lên tiếng.

“Đây là nơi đầu tiên mà vợ chồng tôi cùng ngồi ngắm pháo hoa.”

An Diệc Diệp vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng hôm nay bên ngoài thật sự tối đen.

Khúc Chấn Sơ thấy hành động này của cô, thì khóe miệng khẽ cong lên.

“Nếu cô thích thì tôi có thể bảo toàn thành phố bắn pháo hoa cho cô.”

An Diệc Diệp lắc đầu, rồi cúi đầu nhìn bò bít tết trong dĩa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play