CHƯƠNG 426

Cơ thể Khúc Chấn Sơ run rẩy, anh chợt ngẩng đầu dậy, trong ánh mắt tràn ngập sự căm hận.

Cây bút này đã ghi âm lại toàn bộ tình hình lúc đó, vang vọng bên tai Khúc Chấn Sơ.

Qua chiếc bút ghi âm cũng có thể cảm nhận được sự căm hận trong giọng nói của Tiêu Nhĩ Giai.

“Tôi nói cô nghe, tôi hận không thể đích thân giết cô! Lột da cô! Rút gân cô! Đến cả khi nằm mơ tôi cũng nghĩ nên giết cô như thế nào!”

Khúc Chấn Sơ siết chặt bàn tay lại, ánh mắt đỏ rực, như một con sư tử đang nổi giận.

Tiêu Nhĩ Giai! Cô dám sao!

Gương mặt anh lập tức biến dạng, quay đầu nhìn sang vách đá bên cạnh, xông qua đó.

Vì chạy quá nhanh, suýt chút nữa anh rơi khỏi vách đá.

Khúc Chấn Sơ quỳ xuống cạnh vách đá, cúi đầu nhìn sóng biển cuộn trào, bên tai lại vang lên giọng nói của An Diệc Diệp.

“Khúc Chấn Sơ, em cảm thấy, em đã nhìn thấy pháo hoa rồi…”

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cơ thể Khúc Chấn Sơ run rẩy.

Anh nhớ ra rồi.

Anh từng nói, phải khiến An Diệc Diệp nhìn thấy pháo hoa thì liền nhớ đến anh.

An Diệc Diệp nói: “Khúc Chấn Sơ, em nhớ anh rồi.”

Khúc Chấn Sơ nhìn mặt biển trước mắt, đau đớn không thôi.

Diệc Diệp của anh vẫn luôn ở bên anh, vẫn luôn yêu anh sâu sắc…

Mà anh đã làm những gì chứ?

Anh nằm trên mặt đất, thấy trái tim như bị người ta giữ lấy, không ngừng xét nát, đau đớn khiến anh gần như không thở nổi, đôi mắt đỏ rực.

Nước mặt chậm rãi dâng lên, làm mờ tầm nhìn của anh.

Anh hơi cúi đầu xuống, hai hàng nước mắt chậm rãi tuôn ra từ khóe mắt.

Sự đau đớn khi mất đi người thương yêu khiến anh không thể chịu đựng nổi.

Anh quỳ trên vách đá, bật khóc.

Lúc quản gia và Chiết Lam chạy tới liền thấy Khúc Chấn Sơ đang ngồi dưới đất bật khóc đau đớn, hai người kinh ngạc, hoảng loạn chạy tới.

“Tổng giám đốc Khúc?”

“Cậu chủ, có chuyện gì vậy? Cô chủ đâu?”

Quản gia sốt ruột nhìn xung quanh.

Nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ của Khúc Chấn Sơ thì liền ngơ ra.

Anh cầm một chiếc bút ghi âm và sợi dây chuyền trong tay, quỳ dưới mặt đất, trên mặt vẫn còn vết nước mắt.

Quản gia đi theo Khúc Chấn Sơ hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Khúc Chấn Sơ rơi lệ.

Không ngờ, cậu Khúc cũng khóc…

Lúc này Khúc Chấn Sơ chợt quay đầu lại nhìn bọn họ, sắc mặt lập tức thay đổi, chậm rãi đứng dậy.

“Tìm dưới biển.” Anh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play