Dư Nhã Thiểm lại đuổi theo nói: “Anh muốn quay về lâu đài cổ à?”
Thấy Khúc Chấn Sơ không nói gì, cô lại nói tiếp: “Lúc trước em làm rơi đồ ở đó, nên em về cùng anh nhé.”
Khúc Chấn Sơ trầm mặt, bắt đầu từ lúc nãy, anh luôn cảm thấy bất an, như thể sắp xảy ra chuyện gì đó.
Anh sốt sắng muốn quay về xem thử.
Hai người quay về lâu đài cổ, giờ trời đã hoàn toàn tối mịt.
Khúc Chấn Sơ vừa đi vào đã nhận ra quản gia và nữ đầu bếp đều không có ở đây.
Anh nhìn một vòng xung quanh, rồi đi thẳng lên lầu.
Không thấy đâu nữa!
An Diệc Diệp biến mất rồi!
Anh hoảng loạn tìm kiếm khắp tầng ba, nhất thời trong lòng càng bất an.
Cô bỏ chạy rồi?
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ nhanh chóng ảm đạm, rồi nổi bão.
Anh nghiêm mặt, ẩn chứa sự tức giận.
“An Diệc Diệp đâu? Cô ấy chạy đi đâu rồi?”
Anh gọi mấy vệ sĩ ở gần lâu đài cổ ra ngoài.
“Người đâu? Ngay cả một người cũng không trông chừng được, các cậu còn có tác dụng gì? Mau đi tìm đi! Dù phải đào ba thước đất, cũng phải đào ra cô ấy cho tôi.”
Mấy vệ sĩ nhìn nhau, nghi ngờ nói: “Cô An không có chạy trốn, mà cô ấy đi bệnh viện rồi.”
Khúc Chấn Sơ sửng sốt, sắc mặt càng khó coi hơn.
“Chẳng phải tôi đã nói rồi à, không có lời căn dặn của tôi thì cô ấy không được đi…”
Anh nói được một nửa thì đột ngột ngừng lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn mấy vệ sĩ ở trước mặt.
“Bệnh viện, sao cô ấy lại đi bệnh viện?”
Mấy vệ sĩ lại liếc nhìn nhau, hơi khó hiểu.
“Cậu chủ, trước đó chúng tôi đã thông báo cho anh rồi, cô An ngất xỉu nên quản gia đưa cô ấy đi bệnh viện.”