*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông Trương và ông Bành trông thấy An Diệc Diệp đang ngồi trên sàn thì đau lòng cực kì, hai người càng lúc càng thức Khúc Chấn Sơ hơn.

“Thằng nhóc Khúc Chấn Sơ chết tiệt! Nó nghĩ nó là ai vậy chứ? Dám đối xử với người khác như vậy?”

“Bé Giai, con có sao không?”

“Nào, hai ông đưa con ra ngoài, nhà của loại người như vậy không ở càng tốt! Về nhà của ông đi con.”

“Khúc Chấn Sơ không yêu thương con thì có người khác thương!”

Ông Trương bước đến kéo An Diệc Diệp đang ngồi dưới đất lên.

An Diệc Diệp nhìn hai ông cụ đang đứng trước mặt mình.

“Ông Trương, ông Bành, sao hai người lại đến đây?”

Ông Bành trừng to mắt nhìn cô học trò cưng của mình.

“Nếu hai ông không đến thì con sắp bị tên Khúc Chấn Sơ kia nhốt ở đây đến chết rồi!”

Nói rồi ông kéo An Diệc Diệp ra bên ngoài.



dưới cầu thang.

“Ông Trương.”

Giọng nói của Khúc Chấn Sơ ẩn chứa vẻ giận dữ kiềm nén.

Anh vừa hai tin ông Trương và ông Bành cùng xông vào lâu đài cổ thì liền vội vã trở về.

Quả nhiên hai người họ muốn đưa cô đi.

Ánh mắt của Khúc Chấn Sơ thoáng khựng lại khi nhìn về phía An Diệc Diệp, song sau đó lại hờ hững quay đi.

Ông Trương thấy anh thì không những không hề chột dạ mà còn tự tin hơn nữa.

“Tới đúng lúc lắm! Tôi nhớ rõ lúc trước cậu đã từng nói với tôi là sẽ đối xử tốt với bé giai mà? Vậy bây giờ cậu đang làm gì thế?”

“Các người đã làm gì vậy? Có ai đối xử với vợ của mình như thế không hả?”

Khúc Chấn Sơ chậm rãi bước từ dưới cầu thang lên.

Anh nhìn chòng chọc vào An Diệc Diệp khiến cô bất an cúi đầu.

Bỗng Khúc Chấn Sơ chợt nở nụ cười, một nụ cười châm chọc.

“Vợ của tôi sao? Ông Trương, có lẽ ông nên hỏi thử xem cô ta có phải là vợ của tôi thật hay không.”

Ông Trương và ông Bành nghe anh nói vậy thì đều ngẩn ra.

“Sao Nhĩ Giai lại không phải vợ cậu chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play