An Diệc Diệp gật đầu, anh lại tiện thể ăn sạch sẽ mọi thứ, rồi đặt khay ăn sang một bên.

“Em còn mệt không?” Khúc Chấn Sơ lại hỏi.

An Diệc Diệp lắc đầu.

“Không buồn ngủ.”

“Vậy thì tốt.”

Khúc Chấn Sơ kéo cô dậy.

“Chúng ta bắt đầu tính toán sổ sách nhé.”

“Cái gì?” An Diệc Diệp đầu óc mơ hồ.

Khúc Chấn Sơ nói: “Tại sao em gặp mặt Mai Ấn Cầm mà không nói anh biết?”

Nghe vậy, An Diệc Diệp lập tức có chút chột dạ cúi đầu xuống.

“Nhìn anh!”

Khúc Chấn Sơ nắm cằm cô, nâng mặt lên.

“Em đã nhận được hai phong thư, trên đó viết địa điểm và thời gian, bảo em đến, em sợ anh lo lắng, nên mới không nói cho anh biết.”

“Nhưng khi em đến đó thì mới biết được thư trên tay em không phải Mai Ấn Cầm viết, mà Mai Ấn Cầm nói anh ấy vì nhận được thư của em nên mới đến.”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, gió lốc nơi đáy mắt đang nổi lên.

“Bị lừa hả?”

Nơi khác, tình trạng của Tiêu Nhĩ Giai khi được đưa vào bệnh viện lập tức truyền khắp thủ đô.

Vệ sĩ dưới trướng Khúc Chấn Sơ không kiên nhẫn đến mức giúp cô ta sửa sang quần áo trên người, mà trực tiếp dùng ga giường bọc cô ta đưa đến bệnh viện.

Khi bác sĩ kéo ga giường ra, thì đập vào mắt là dáng vẻ Tiêu Nhĩ Giai quần áo tả tơi, mặt mũi ửng hồng, vừa nhìn đã biết là đã xảy ra chuyện gì.

Các bác sĩ nhanh chóng kê thuốc, nhưng ngay khi dược tính trên người Tiêu Nhĩ Giai được giải thì chuyện này cũng đã truyền khắp thủ đô rồi.

Vừa sáng sớm, Tần Ngự Miên và Tiêu Hàm Tuyên đã dậy, còn nằm mơ giữa ban ngày, nghĩ đến sau khi Tiêu Nhĩ Giai trở về thì có thể suôn sẻ vào ở nhà họ Khúc rồi.

Nhưng mà bọn họ không ngờ, chờ suốt buổi sáng, chẳng chờ được Tiêu Nhĩ Giai, mà lại chờ được tin tức xấu như thế.

Hai người tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, vội vã đi bệnh viện.

Dù bây giờ trong mắt người ngoài, Tiêu Nhĩ Giai chỉ là họ hàng xa của bọn họ, nhưng chuyện như này vừa truyền ra, vẫn có người đâm chọc sau lưng nhà họ Tiêu bọn họ.

Nửa đời người, hai người đều nở mày nở mặt, lần đầu bị người ta mắng như vậy, dọc đường đi tới sắc mặt càng ngày càng đen.

Khi vào phòng bệnh, thấy Tiêu Nhĩ Giai đã tỉnh.

Tần Ngự Miên xông lên, giơ tay tát cô ta một tát.

“Con hãy xem chuyện tốt mà con làm ra đi!”

Tiêu Nhĩ Giai cũng vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn đang khó chịu thì bị đánh nên cảm thấy mờ mịt, vô cùng tức tối kêu lên.

“Mẹ, mẹ làm sao thế? Sao lại đánh con?”

“Con còn không biết xấu hổ mà còn hỏi à? Con biết bây giờ bên ngoài đang lan truyền tin đồn về con như thế nào không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play