CHƯƠNG 324

Bây giờ chắc chắn An Diệc Diệp đã nghi ngờ rồi, nếu cô mà nói bóng nói gió với Khúc Chấn Sơ, đừng nói là cô ta, cho dù là cả nhà họ Tiêu cũng sẽ bị lật đổ một cách dễ dàng.

Cô ta càng nghĩ càng lo lắng, chợt đứng phắt dậy.

Không được, cô ta không thể ngồi đợi chết như vậy.

Cho dù An Diệc Diệp không đi, cô ta cũng buộc phải tranh thủ cướp Khúc Chấn Sơ về!

Trong bệnh viện.

Lúc An Diệc Diệp tỉnh dậy thì nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh.

Cô mở mắt ra, vội ngồi dậy.

Y tá đang điều chỉnh kim tiêm cho cô thấy vậy, vội bảo cô nằm xuống.

“Mợ Khúc, bây giờ cô vẫn chưa thể ngồi dậy, cô nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi.”

An Diệc Diệp nhìn xung quanh: “Sao tôi lại ở đây?”

“Cô ngất ở bên ngoài phòng phẫu thuật.”

An Diệc Diệp nhíu mày, lờ mờ nhớ cô vẫn luôn ngồi đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, sau đó dần dần mất đi ý thức.

“Vậy anh ấy đâu?”

Cô vội hỏi: “Phẫu thuật đã xong chưa? Khúc Chấn Sơ đâu?”

“Cuộc phẫu thuật của anh Khúc rất thuận lợi, chỉ có điều vùng lưng bị bỏng một vùng lớn, cần phải ở trong phòng vô trùng một khoảng thời gian.

An Diệc Diệp nghe thấy anh không sao, mới thở phào một hơi.

“Tôi biết rồi.”

Y tá vừa rời đi, An Diệc Diệp liền lặng lẽ gỡ chai xuống, đi ra ngoài.

Đi qua hành lang, đi thẳng đến phòng vô trùng ở cuối cùng.

Qua lớp kính, cô có thể nhìn thấy người đang nằm trên giường.

Vì lưng anh bị bỏng một mảng lớn nên buộc phải nằm sấp.

Máy thở và máy điện tim được kết nối ngay bên cạnh, chuyển động có tiết tấu, hiện rõ dấu hiệu sống còn của Khúc Chấn Sơ.

An Diệc Diệp đứng trước cửa kính cẩn thận quan sát người bên trong.

Tư thế của Khúc Chấn Sơ vừa hay nghiêng đầu qua đây, cô có thể nhìn thấy gương mặt anh, đôi mắt anh đang nhắm lại, nằm ngủ yên tĩnh.

Mấy y tá đi qua phía sau, nhìn thấy người trong phòng bệnh thì nhỏ giọng bàn luận.

“Không ngờ tình cảm của anh Khúc lại sâu đậm đến vậy, nghe nói vợ mình ở trong đám cháy thì liền xông vào đó, mấy người lính cứu hỏa cũng không thể cản được.”

“Thật sao? Không phải người ta vẫn luôn đồn thổi tính tình của Khúc Chấn Sơ rất nóng nảy, lạnh lùng sao? Không ngờ lại còn một mặt như vậy.”

“Đương nhiên rồi, chuyện viện bảo tàng khoảng thời gian trước đó, cô không biết sao?”

“Có điều may mà lần này lúc anh ấy xông vào thì thế lửa đã nhỏ đi, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”

“Tôi nghe người ở hiện trường nói, lúc sau lửa được dập rồi anh ấy cũng không chịu ra ngoài, cứ ở trong đó tìm mãi, cảnh tượng đó, ài…”

An Diệc Diệp đứng trước cửa sổ kính, nghe bọn họ vừa nói vừa rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play