CHƯƠNG 276

“Xin lỗi.”

Nói xong cô nghiêng người tránh sang một bên.

Một đám người tiếp tục đi về phía trước, mới vừa đi được mấy bước, vị phu nhân trẻ kia đột nhiên dừng lại.

“Chờ đã.”

Tất cả mọi người theo tiếng dừng lại.

An Diệc Diệp ngẩng đầu thì thấy tầm mắt của đối phương đang nhìn cô qua tấm khăn che mặt.

Đôi mắt kia vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ.

Đối phương nhìn cô một hồi mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

“Cô bị ướt rồi.”

Nói xong cô đưa chiếc khăn tay của mình cho An Diệc Diệp.

“Cẩn thận một chút.”

Chiếc khăn mang theo mùi hương thoang thoảng, say đắm lòng người, trên tấm lụa đen mềm mại có thêu chữ “Nguyễn” bằng sợi chỉ vàng.

An Diệc Diệp sững sờ, mơ hồ đoán được địa vị của vị phu nhân này.

Cô vội cúi đầu, khom lưng.

“Cảm ơn phu nhân.”

Đối phương khẽ gật đầu, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.

An Diệc Diệp nhìn chiếc khăn trong tay, xoay người đi về phía nhà vệ sinh.

Cô vừa mới xoay người rời đi, thì phu nhân Nguyễn vốn đã rời đi bỗng quay đầu lại nhìn theo bóng lưng An Diệc Diệp.

Người hầu đi theo thấp giọng hỏi: “Phu nhân có muốn gọi cô ta quay lại không?”

Phu nhân Nguyễn nhìn một lúc lâu, sau đó thu hồi ánh mắt.

“Không cần.”

Dứt lời, lại xoay người đi vào đại sảnh.

Bà ta vừa đi vào, mấy trăm người trong đại sảnh nhất thời yên lặng, ngay ngắn nhìn về phía bên này.

Bọn họ kính cẩn nhìn người cầm trịch trẻ tuổi của nhà họ Nguyễn trước mặt. Dù là những người già đã hơn năm mươi tuổi hay một tân binh non nớt, lúc này cũng không dám manh động một giây phút nào.

Nhà họ Nguyễn cổ kính mà cao quý, nắm giữ quyền lên tiếng và quyền lợi tuyệt đối.

Không ai được phép chen vào.

Tất cả đều nhìn sang, nhưng không dám nhìn thằng phu nhân Nguyễn, ai cũng giữ một thái độ lịch sự và khiêm tốn.

Phu nhân Nguyễn chậm rãi đi tới giữa sân khấu.

Bà ta nhìn ngắm xung quanh sau đó lộ ra nụ cười hờ hững.

“Chào mừng mọi người đến nhà họ Nguyễn.”

Cùng lúc đó An Diệc Diệp vội vàng đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Vết nước trên mặt đã được lau khô, nhưng váy vẫn còn hơi lạnh.

Cô miễn cưỡng dùng khăn của phu nhân Nguyễn lau khô nhưng vẫn không thể khô hẳn.

Cô cẩn thận gấp chiếc khăn tay lại, sau đó trở lại đại sảnh lần nữa.

Vừa đi vào An Diệc Diệp liền phát hiện bầu không khí trong đại sảnh hơi kỳ lạ.

Cô nhìn những người xung quanh phát hiện vẻ mặt của bọn họ không ổn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cô vừa bước vào đột nhiên một bàn tay bất ngờ vươn ra từ phía sau nắm lấy cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play