CHƯƠNG 241

“Nếu cô còn muốn sống thì tốt nhất chúng tôi nói cái gì cô cứ làm theo như thế!”

Bàn tay đặt bên hông của An Diệc Diệp siết chặt lại.

“Tôi thật sự không thể…”

Cô lắc đầu: “Hai người mau chóng tìm Tiêu Nhĩ Giai về đi, tôi không muốn tiếp tục lừa dối anh ấy nữa.”

Tiêu Hàm Tuyên híp mắt nhìn cô.

“Sao? Cô sợ rồi? Còn phải lòng cậu ta nữa à?”

An Diệc Diệp cắn môi, không nói gì.

Ông ta “hừ” một tiếng.

“Cô đừng quên, Khúc Chấn Sơ không phải người nặng tình cảm, Dư Nhã Thiểm lừa cậu ta, anh ta còn có thể lật mặt đuổi cô ta đi, đến lúc đó nếu đổi thành cô…”

Sắc mặt An Diệc Diệp trắng bệch, cắn môi không nói gì.

Tiêu Hàm Tuyên nói: “Đến lúc đó hậu quả như thế nào thì cô tự mình nghĩ đi!”

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Tần Ngự Miên, chỉ đợi đáp án của An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Không được…”

Sắc mặt Tần Ngự Miên lập tức tối đi, đang định lên tiếng, An Diệc Diệp đã nói trước.

“Mấy người không cần nói nữa, tôi không làm.”

Cô đứng lên, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

“Theo lời hẹn trước kia, tôi sẽ nhanh chóng tìm Tiêu Nhĩ Giai về, đến lúc đó tôi rời đi, cho dù Khúc Chấn Sơ có muốn trách thì cứ trách tôi.”

Tiêu Hàm Tuyên giận dữ đập mạnh cây gậy trong tay xuống nền, tạo thành tiếng ầm ầm.

“Khúc Chấn Sơ sẽ giết chúng tôi! Cô muốn hại chết chúng tôi có phải không?”

An Diệc Diệp không trả lời, quay người đi ra ngoài.

Vừa ra đến vườn hoa phía trước thì đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ.

Anh vươn tay ôm eo An Diệc Diệp.

“Nói chuyện thế nào?”

An Diệc Diệp lắc đầu: “Không có gì.”

Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu, nhìn hai người sắc mặt không mấy hiền hòa đứng trước cửa.

Ăn cơm xong, An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ cũng không ở lại thêm.

Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên sắc mặt không được tốt, thậm chí còn không buồn giả vờ đón tiếp.

Đến khi Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp trở về, bọn họ càng sốt ruột hơn.

Tần Ngự Miên tức tối đi đi lại lại trong phòng khách.

“Không ngờ cô ta lại không chịu!”

“Con ranh chết tiệt đó! Lá gan càng lúc càng lớn rồi! Khi trước tôi đã nói rồi! Không nên để nó làm mà!”

Tiêu Hàm Tuyên đen mặt đứng một bên.

“Lúc đó còn cách nào khác nữa? Tôi thấy, nó nghĩ rằng có Khúc Chấn Sơ chống lưng cho nó nên nó mới dám làm càn như vậy!”

“Bây giờ nói những điều này thì còn có tác dụng gì nữa? Ông nói xem giờ phải làm sao đây?”

Tần Ngự Miên nhìn ông ta, ngồi xuống sofa rồi bật khóc.

“Nhĩ Giai đáng thương của tôi, rõ ràng có số làm mợ chủ, không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh này…”

Tiêu Hàm Tuyên bị bà ta làm ồn đến mất kiên nhẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play