CHƯƠNG 139

Lúc người làm bếp đi vào, cháo đã được ninh mềm, cô đổ số cá đã cắt vào, nấu thêm hai ba phút nữa rồi bắc ra.

“Ai da, cô Tiêu, sao cô lại tự mình vào bếp thế này?”

Người làm bếp vội chạy tới, cầm lấy chiếc muôi trong tay cô.

“Không sao, tôi thấy mọi người bận quá nên tiện tay làm giúp, không khó.”

Người làm bếp nhìn mấy miếng cá trong nồi cháo, có hơi ngạc nhiên: “Cháo cá sao?”

“Sao vậy? Tôi thấy trong tủ lạnh có cá nên nấu.”

Người làm bếp cười khó xử: “Số cá này là người khác tặng, cậu chủ không ăn cá.”

Không ăn cá?

An Diệc Diệp nhìn bát đũa trong tay mình.

“Anh ấy vẫn chưa đến công ty sao? Vậy nấu một nồi khác đi.”

“Vâng.”

Người làm bếp cười, nhỏ giọng nói: “Có điều bình thường rất ít khi cậu chủ ăn sáng, có lẽ hôm nay cũng không ăn đâu.”

Ăn xong một bát cháo cá, lúc này quản gia đi vào, nói với cô lát nữa phải bày trí lại phòng của Dư Nhã Thiểm, có lẽ sẽ hơi ồn.

An Diệc Diệp lắc đầu, không để ý nói: “Không sao, lát nữa tôi sẽ đến nhà ông Trương.”

Bát sứ Thanh Hoa kia đã được phục chế xong rồi, hôm nay không phải đi học, vừa hay cô có thể mang cho ông ấy.

Cô vừa lên tầng, Khúc Chấn Sơ liền vào phòng ăn.

Người làm bếp không ngờ hôm nay anh lại đột nhiên ăn sáng, vội nói: “Cậu chủ, bữa sáng vẫn chưa chuẩn bị xong.”

Khúc Chấn Sơ nhìn lướt một vòng, thấy bát đũa đã đặt sẵn trên bàn.

“Vậy đây là gì?”

Người làm bếp đành nói: “Đó là cháo cá cô Tiêu tự nấu.”

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ dừng một lúc trên bát cháo, trạng thái khác thường.

“Múc cho tôi một bát.”

Người làm bếp ngơ ra, đây là lần đầu tiên bà nghe thấy cậu Khúc muốn ăn món ăn có liên quan đến cá.

Quản gia vội đẩy bà một cái, bà liền phản ứng lại, vội đi vào nhà bếp.

An Diệc Diệp đặt chiếc bát sứ Thanh Hoa đã được phục chế xong vào hộp, cẩn thận cầm xuống tầng.

Đi qua phòng ăn, cô lại thấy Khúc Chấn Sơ đang cầm bát cháo cá ăn rất ngon lành.

Cô nhất thời không kịp phản ứng lại, đến lúc ra cửa cô mới nhớ, không phải là Khúc Chấn Sơ không ăn cá hay sao?

Đến nhà họ Trương, An Diệc Diệp đưa chiếc bát sứ Thanh Hoa đã được phục chế cho ông Trương.

Ông Trương cầm chiếc bát vẹn nguyên mà trố mắt, cẩn thận quan sát dưới ánh đèn.

Những vết nứt được phục chế rất tốt, gần như không còn nhìn ra là nó đã từng bị vỡ nữa!

Loại kĩ thuật thần kì này, ông Trương cũng chỉ mới nghe nói, không ngờ lại có thể thật sự phục chế giống hệt với trước kia.

“Đỉnh quá! Đỉnh quá!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play