CHƯƠNG 125

Về rồi?

An Diệc Diệp lộ ra một tia thất vọng trong mắt.

Chiết Lam có chút không đành lòng.

“Bọn họ vừa mới đi thôi, nếu hiện tại gọi điện thoại, còn kịp.”

“Không cần đâu.”

An Diệc Diệp lắc đầu mỉm cười, đổi đề tài: “Thiết kế của trung tâm thương mại rất đẹp, vừa rồi lúc lên đây tôi đã nghe nhiều người khen lắm.”

“Cám ơn, đều nhờ vào lời đề nghị của cô.”

An Diệc Diệp khiêm tốn xua tay, xoay người đi vào thang máy.

Từ tầng cao nhất đi xuống, cô không về luôn mà ngồi trên một chiếc ghế dài ở cạnh quảng trường.

Pháo hoa thi thoảng lại nở rộ trên bầu trời đêm, cô ngẩng đầu nhìn ngắm một cách mê mẩn.

Đúng lúc này, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đột ngột chạy ra khỏi đám đông.

Không đợi An Diệc Diệp kịp phản ứng, người đó đã chui vào bụi hoa phía sau cô.

An Diệc Diệp hoảng sợ, đang định chạy thì đối phương đột nhiên níu áo cô lại.

“Ấy… Đừng nói với họ là tôi ở đây nhé.”

Vừa dứt lời, mấy người hâm mộ cuồng nhiệt đã đuổi tới nơi.

Họ cầm đèn huỳnh quang và bảng hiệu đứng hình ảnh người trên tay, tìm xung quanh nhưng không thấy ai, họ đến chỗ An Diệc Diệp.

“Cô có thấy Mai Ấn Cầm đi qua đây không?”

Ánh mắt của An Diệc Diệp lướt qua tấm biển đứng hình ảnh người rồi lắc đầu.

“Mai Ấn Cầm? Tôi không biết.”

Mấy người bọn họ nhìn cô khinh thường.

“Ngay cả Ấn Cầm của chúng ta mà cũng không biết, thôi mặc kệ cô ta, chúng ta qua bên kia tìm xem, lần này mình nhất định phải lấy được ảnh có chữ ký!”

Cả đám nhao nhao rời đi.

An Diệc Diệp đợi một lát rồi nói nhỏ với người phía sau: “Bọn họ đi rồi.”

Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy có người từ phía sau đi ra, đang ngồi bên cạnh mình.

An Diệc Diệp quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Mai Ấn Cầm cũng nhìn sang.

Anh ta hơi ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt của mình dưới chiếc mũ lưỡi trai Gương mặt này được mọi người bình chọn là gương mặt quyến rũ nhất thế kỷ 21, mỉm cười một cái còn sáng hơn cả pháo hoa đang nở trên bầu trời đêm.

Trăng sao cũng phải nhún nhường.

“Chúng ta lại gặp nhau.”

An Diệc Diệp nhìn anh ta.

Tuy rằng đã sớm biết người bạn lúc nhỏ ở cô nhi viện của mình đã trở thành ngôi sao nhưng khi thực sự gặp mặt, cô vẫn hoảng hốt.

Cô sững người một lúc, và nhanh chóng quay mặt đi vì sợ bị anh nhận ra.

“Bọn họ đã đi rồi, anh mau trở về đi.”

Không ngờ rằng đối phương chẳng những không đi, ngược lại còn tiến lên dí sát mặt vào An Diệc Diệp, vẻ mặt có chút buồn bã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play