"Anh Chu, em ở mô quan trọng với mấy anh chị lắm à?"
Lương Tu Kiệt cuối cùng cũng nhịn không nổi mà hỏi.
"Bình thường có gặp việc gì kỳ lạ hay từng đi qua nơi kỳ lạ nào không?" Chu Nam Trạch mớm lời.
"Không có." Lương Tu Kiệt nhìn khuôn mặt vô cùng điển trai đó, cười khờ. "Em ngoan lắm, không chạy ngất ngơ, rảnh là cho heo ăn với cắt cỏ."
Khi Chu Nam Trạch đang thất vọng, Lương Tu Kiệt hỏi một câu: "Chư mà mạ em nói trí tưởng tượng em phong phú, hồi nhỏ hay nằm mớ."
Chu Nam Trạch dỏng tai: "Mơ gì?"
"Em hay mớ một kì hang, haha, đi vô túi lắm, được một chặp thì hắn rộng hơn nhiều, như thiên đường rứa. Rồi em rẽ trái rẽ phải là đi ra từ cửa hang khác, về nhà luôn."
Trạm Mặc với Tuyên Nguyệt nghe đến đó thì ý thức được tầm quan trọng của "giấc mơ" này.
Tuyên Nguyệt đắn đo nói: "Cậu còn nhớ rõ giấc mơ này không?"
Lương Tu Kiệt gật đầu. "Mang máng."
"Là thế này, cái hang cậu nói rất có thể là nơi có thật." Tuyên Nguyệt nói: "Chúng tôi tìm nó lâu rồi, nó rất quan trọng. Nếu cậu giúp chúng tôi tìm được vị trí cụ thể của nó thì chúng tôi rất biết ơn."
Lương Tu Kiệt bị Tuyên Nguyệt nghiêm túc cảm ơn làm cho ngại ngùng, gãi đầu nói: "Em cụng ưng phụ đó chơ, chư mà em không nhớ mấy."
"Không sao, tôi là dị năng giả hệ tâm linh, có thể đọc được lớp suy nghĩ sâu nhất, cậu chỉ cần ráng nhớ lại là được."
Lương Tu Kiệt đồng ý. Một lát sau, Tuyên Nguyệt gật đầu với Chu Nam Trạch.
"Tôi biết vị trí cụ thể rồi."
Ngay khi cô đọc suy nghĩ cậu ta xong thì giao diện bật ra.
【 Tuyến sự nghiệp - cốt truyện 2: Thiếu niên tiến đến hoang dã! 】
【 nhiệm vụ chi nhánh 1: Tìm ra người bí ẩn Phong Ngọc Long đang tìm kiếm 】 hoàn thành!
Người chơi nhận được phần thưởng phụ: 【 Thám tử ( bậc thầy đoán mò ) 】!
Thám tử ( bậc thầy đoán mò ): Nhờ tư duy nhảy vọt và những suy đoán kỳ diệu, bạn đã thành công tránh được một chuỗi nhiệm vụ dài, tìm ra được người bí ẩn, đúng là thám tử!
Danh hiệu này và 【 phong cách mới lạ 】 thuộc cùng một khả năng.
【 mời người chơi lựa chọn 】:
Y ) gộp lại
N ) chọn đoán mò
Có thể gộp năng lực danh hiệu à.. Mắt Chu Nam Trạch sáng ngời, không do dự chọn gộp lại.
Đang gộp......
Tạo thành danh hiệu mới......
Bậc thầy đoán mò mới lạ ( lv2 ): Suy nghĩ kỳ diệu của bạn khiến bạn dễ dàng đoán được chân tướng.
Dù Chu Nam Trạch không hài lòng lắm với tên danh hiệu, nhưng rất hài lòng về nội dung.
Trên nhiệm vụ vừa hoàn thành nhanh chóng xuất hiện nhiệm vụ tiếp theo.
【 nhiệm vụ 2: Tiến vào di tích 】
Chúc mừng! Bạn đã nhanh chóng tìm ra được di tích, tiếp theo bạn cần dẫn thành viên đội tiến vào di tích.
Nhắc nhở: Không đơn giản như bạn nghĩ.
Họ quay lại tổng bộ, báo chuyện này cho Kỳ Tùng trước.
Kỳ Tùng là người từng gặp sóng to gió lớn, trong lúc nhất thời bị tốc độ họ làm cho kinh hoàng.
Ông trầm ngâm, nhớ đến lời đồn đầu tiên. Sau cuộc tìm kiếm tài năng liên thành phố, có một tin nhỏ bảo rằng Chu Nam Trạch có dị năng đọc tâm, có người bảo cậu là "Nhà tiên tri" hiếm có. Chẳng lẽ là thật sao?
Ông lớn 2S Kỳ Tùng hít hà một hơi trong lòng.
Hóa ra người này lại khủng bố đến vậy! ( bushi )
Kỳ Tùng quyết định có lẽ về sau phải hỏi ý Chu Nam Trạch nhiều hơn.
Chu Nam Trạch không biết Kỳ Tùng đang nghĩ vớ vẩn gì, chỉ biết đột nhiên ông ta đòi hỏi ý mình. Thảo luận một hồi, họ quyết định để Trạm Mặc và Tang Phỉ dẫn hai tiểu đội đến di tích trước.
Kỳ Tùng vốn cũng muốn đi xem thử nhưng bị Chu Nam Trạch cản lại: "Chú rời khỏi tổng bộ không chừng sẽ có người trộm quê chú đấy."
Kỳ Tùng: !
Nhà tiên tri, sợ rồi sợ rồi.
Cứ thế, hai đội chuẩn bị xuất phát ngay hôm sau.
Đúng như Nhà quê miêu tả, hẻm Đông Khê là một nơi non xanh nước biếc. Dưới chân núi là thảm cỏ xanh ngát, trên núi rừng rậm cành lá tốt tươi, có một dòng suối trong vắt ngang. Lúc đầu nơi này không có đường, vì dân làng hay lên núi hái lâm sản nên dùng đá vụn lớp sơ thành một con đường nhỏ xiêu vẹo.
Họ dừng xe dưới chân núi, để vài người ở lại, để Tuyên Nguyệt dẫn đường, theo giấc mơ của Nhà quê đi về phía trước.
Chu Nam Trạch vừa đi vừa ngắm cảnh. Những thứ này hiếm thấy ở thành phố, dù cậu là A Trạch nhưng cảnh đẹp luôn có sức hấp dẫn tự nhiên với con người.
Trạm Mặc nghiêng đầu nhìn cậu.
"Thích nơi này hả?"
"Ừ, cảnh đẹp thật."
Chu Nam Trạch cười gật đầu.
Đi được một lát, cậu có cảm giác kỳ lạ.
"Chỗ này không có thú biến dị hả? Nghe nói rừng ở hoang dã thường có một đám muỗi biến dị rất phiền.. Ớ? Cậu ngửi thấy mùi gì kì không?"
Trạm Mặc chắp tay sau lưng, thu hồi dòng điện quấn quanh ngón tay. Cách đó không xa, một đoàn muỗi biến dị và một con rắn hổ mang bốc mùi protein bị đốt rụi.
"Không có gì đâu, đi tiếp thôi." Y cười nhạt. "Cậu thích là được."
Họ đi vào cái hang giữa sườn núi, thành viên đội khảo cổ dùng đủ loại máy móc kiểm tra một hổi, đi đến kết luận:
"Đây là địa đạo các – xtơ, phía dưới có hang đá vôi có dòng nước ngầm thông với con suối, mở bốn phía, toàn bộ thân núi bị dòng nước ăn mòn. Phỏng đoán ban đầu thì di tích được hình thành nhờ hang đá vôi."
Chu Nam Trạch thuận miệng tiếp một câu: "Tốt lắm, xuống thẳng luôn đi, không phải đào nữa."
Diệp Nhiễm Đình nhìn số ghi trên máy, báo cáo: "Chất lượng không khí đạt chuẩn, đi xuống được."
Họ chọn vài thành viên đoàn thám hiểm có kinh nghiệm dò tìm phong phú, vài chuyên gia thám hiểm và thành viên khảo cổ mặc trang bị để vào hang đá vôi.
Ai cũng không tin nổi tìm được cái di tích này lại đơn giản đến thế. Phải biết mỗi lần một di tích xuất hiện, dù là một chút manh mỗi cũng tạo nên sóng gió ngoài hoang dã, làm ai cũng tranh giành. Trải qua mấy tháng, thậm chí là mấy năm tìm kiếm mới ra được vị trí di tích.
Cứ thế, đến lúc đó, rất nhiều thế lực đều có manh mối. Tất cả sẽ để các thế lớn dẫn đầu, ngồi xuống đàm phán thương lượng chia chác thế nào, tìm kiếm thế nào. Đợi "liên đoàn thám hiểm" này vào được di tích thì trăm phần trăm sẽ có vụ đồng đội giở trò với nhau, đánh lén, bất đồng, đột nhiên đấm đá trước kho báu vân vân.
Bây giờ một di tích quy mô lớn hoàn chỉnh hiện ngay trước mặt họ, chẳng ai giành, may mắn như bánh có nhân rớt từ trên trời xuống, đúng ngay vị mình thích.
Không có ánh đèn sặc sỡ của khu du lịch, hang động đá vôi tự nhiên thật ra không có nhiều màu như thế. Trong khoảng tối, Chu Nam Trạch chân cao chân thấp lội xuống sông, chỉ có đèn đeo trên đầu các thành viên thoắt ẩn thoắt hiện, chiếu sáng một tảng thạch nhũ trắng toát. Chỉ khi vòm thạch thất xuất hiện, ánh mắt trời chiếu xuống làm hang động đá vôi bí ẩn mới trở nên sinh động.
Họ đi không biết bao lâu, cuối cùng Tuyên Nguyệt cũng kêu lên.
"Gần tới rồi."
Rẽ thêm mấy lần nữa là trước mắt mở rộng thông thoáng. Đây là một quảng trường tự nhiên rộng rãi, đỉnh hang cao tầm 30 mét, chỗ cao nhất có giếng trời, ánh sáng chiếu xuống không sáng lắm nhưng đủ để rọi toàn bộ không gian.
Vách hang gồ ghề đan xen, rẽ thành các địa tầng nứt vỡ, có mạch nước ngầm đổ xuống như cảnh thác trong lâm viên, vô cùng đẹp đẽ. Một cánh cửa bị thác che xuất hiện trước mặt mọi người.
Chất liệu cánh cửa kỳ lạ, nhìn thì giống kim loại, sờ lên lại không lạnh. Trên bề mặt khắc hoa văn kỳ lạ như văn tự.
Thành viên đội khảo cổ thấy có văn tự thì như bơm máu gà, cầm máy ảnh bắt đầu chụp.
Người của đoàn thám hiểm tìm cách đi vào. Cánh cửa này vững phát sợ, đao thương bất nhập, dị năng bị phản lại, giữa cửa chỉ có một lỗ khóa như đang vô tình cười nhạo họ không có chìa.
"Có ý gì không?"
Tang Phỉ hỏi Chu Nam Trạch. Cô là học trò của Kỳ Tùng, biết phỏng đoán của ông, vậy nên cũng coi trọng ý kiến của Chu Nam Trạch. Kết quả là giá trị yêu thích của cô đối với Chu Nam Trạch đã bay lên 40 điểm.
Chu Nam Trạch đang lật giao diện, cậu cũng rất khó hiểu, nhiệm vụ nhánh này không đặt điều kiện trước sao?
Lúc cậu đang vắt óc suy nghĩ thì sau lưng họ vang tiếng tiếng cười lớn kiêu ngạo xa lạ.
"Ha ha, có vẻ tìm ra di tích trước cũng vô dụng, bị chúng ta bám theo."
Tiếng cười phát ra từ cái đầu sẹo mặc áo gió đen bá đạo, chính là Phong Ngọc Long đã đánh một trận với Chu Nam Trạch ở trạm Biển Xanh. Lão giải phóng toàn bộ khí thế, dị năng rò rỉ làm vạt áo lất phất dù không có gió, trong tay tung lên tung xuống một cái chìa khóa.
Cái chìa khóa có dạng dài, toàn thân màu xám, có khắc hoa văn kỳ lạ, vừa nhìn là biết cùng bộ với cánh cửa này.
Phong Ngọc Long mỉm cười tà mị ngứa đòn.
"Thế nào, nhìn đi, đây là chìa khóa, chúng mày không có!"
Chu Nam Trạch nheo mắt.
"Nhưng tụi này có thể cướp."
Cậu vừa dứt lời thì Phong Ngọc Long bật cười, sau lưng lão xuất hiện ba người. "Cướp? Mày mà cướp được à!"
Chu Nam Trạch dễ dàng nhận biết ba NPC vừa xuất hiện. Phong Ngọc Long tỏ ra ngứa đòn như vậy tức là đã chắc ăn, ba NPC này đều là cấp S nổi tiếng ở ngoài hoang dã.
Người đàn ông bên trái thoạt nhìn mới hơn 20 thật ra đã là trung niên, có dị năng triệu hồi rất hiếm, có thể triệu hồi động vật chiến đấu cho mình; ông già ở giữa với người phụ nữ trung niên bên phải đến từ thế lực khác, có dị năng nguyên tố thường thấy, nhưng cấp S cũng khiến họ không thể khinh thường.
Thành viên đội thám hiểm đều nhận ra các cấp S này, đồng loạt hít sâu một hơi. Họ rất tin tưởng sức mạnh của Trạm Mặc với Tang Phỉ, nhưng bên kia có tận bốn người đó!
Họ đang lo lắng thì nghe thấy Chu Nam Trạch nói:
"Phong Ngọc Long, muốn sửa tên không?"
Phong Ngọc Long:?
Chu Nam Trạch: "Đổi thành Khải Thân."
Không ai get nổi câu này, nhưng đều hiểu rõ cậu đang khiêu khích Phong Ngọc Long.
Đầu xanh không biết chuyện nghe thấy, chỉ muốn che miệng Chu Nam Trạch lại. Lúc kiểm tra cũng không thấy cậu phụ đội khảo cổ, lúc nguy cấp còn kéo thêm phiền phức, Đầu xanh bực Chu Nam Trạch sôi máu, hảo cảm đến từ việc cậu tìm ra manh mối nhanh chóng cũng bay hết.
Đầu xanh tức giận nghĩ: Cậu ấm như cậu chạy tới hoang dã trải nghiệm thì đừng kéo thêm phiền phức cho tụi này chứ!
Phong Ngọc Long hừ lạnh: "Đừng tưởng lần trước mày ngang cơ với tao mà hôm nay cướp được đồ tao, bên này có tận bốn người đấy."
Đầu xanh cảm thấy mình gặp ảo giác rồi. Không chỉ vậy, các thành viên không rõ chuyện đều nghĩ mình gặp ảo giác.
Ngang cơ với Phong Ngọc Long..?
Chu Nam Trạch lười cãi với Phong Ngọc Long, nói thẳng với Trạm Mặc: "Đánh không?"
Trạm Mặc: "Tùy thôi."
Chu Nam Trạch dặn dò Tang Phỉ: "Cậu bảo vệ mọi người, hại tới hoa cỏ cũng không ổn chứ huống chi là người."
Tang Phỉ cạn lời gật đầu, mở vòng bảo vệ.
Giây tiếp theo, một nguồn sức mạnh khiến mọi người kinh hồn bạt vía quét sạch hang động, Đầu xanh nhìn cảnh tượng trước mặt mà tròng mắt sắp lòi cả ra.
"Cái gì —— a?!"
Phong Ngọc Long bị treo lên, lắc lư thê thảm trong không khí.