#GĂH: Đầu tháng xui như con chó. Sáng bảnh mắt nằm lướt tóp tóp cái điện thoại đơ ngang. Đem ra quán sửa, tốn 50k đem về chưa dùng được 3p xanh màn tắt ngúm =)))) Đem ra quán lại thì nta bảo mất 1-2 ngày sửa. Nay ra bến xe gửi đồ mà k có đt dò map book grab nên đành ngồi vẽ map ra giấy rồi mò đường đi. Đến bến đưa đồ cho người ta vì vấp chân rơi cái hộp ngay vào thùng rác. Bố tiên sư nó chứ =)))) Đáng lẽ gửi xe khách thì tối sẽ nhận được rồi nhưng cuối cùng lơ xe lại quên giao đồ, thành ra một chuyến 5 tiếng phải tốn hết 2 ngày =)))
Chiều tối mặt trời lặn ở đằng Tây, đoàn xe cuối cùng cũng đến Tổng bộ đoàn thám hiểm của Kỳ Tùng.
Ngay khi xe dừng, bảng thông báo liền xuất hiện:
【 nhiệm vụ 1: Đến doanh trại của Kỳ Tùng 】 hoàn thành!
Đang đợi đưa ra nhiệm vụ tiếp theo...
Đoàn thám hiểm của Kỳ Tùng cũng có tên, đó là Đoàn thám hiểm Lạc Hải. Cái tên này không có ý nghĩa sâu xa gì, không phải người yêu đã chết cũng không phải hi vọng về tương lai, đơn giản là hồi trẻ Kỳ Tùng rất dở trong viẹc đặt tên, lúc đăng ký chẳng nghĩ ra gì nên dùng tên địa phương đó luôn.
Sau này thành ông lớp cấp 2S, trước khi Chu Nam Trạch và Trạm Mặc lên cấp 3S thì cấp bậc của Kỳ Tùng được công nhận là nóc của toàn nhân loại.
Hiệu ứng do danh tiếng ông lớn mang đến phủ lên tên đoàn, bây giờ nhắc đến Đoàn thám hiểm quy mô lớn này thì tất cả mọi người đều gọi là "Đội của Kỳ Tùng".
Là một Tổng bộ có thế lực lớn, ở đây rất sầm uất, như một thành phố nhỏ, điểm khác biệt lớn so với thành phố trung tâm là các tòa nhà khá thấp. Sau khi nhận được kiểm tra xác minh thân phận và kiểm tra an ninh thì họ mới gặp được Kỳ Tùng ở một toàn nhà sáu tầng ngay trung tâm.
Kỳ Tùng mời họ vào: "Ngồi đi."
Nhìn thấy Chu Nam Trạch, khuôn mặt nghiêm túc của ông ta lộ ra ý cười, ghẹo nói: "Thiếu gia Chu lần trước từ chối lời mời của tôi, không ngờ vẫn muốn hợp tác nhỉ?"
Chu Nam Trạch vội vàng xua tay: "Không dám không dám."
Kỳ Tùng trợn trắng mắt: "Nhóc giả vờ làm thanh niêm ba tốt làm gì, ta biết rõ rành rành trên đường cậu đã làm gì đấy. Ta nói rồi, thủ đô không phải nơi phù hợp với cậu, hoang dã mới là chỗ để phô bày bản chất cậu...... À không, phô bày tài năng của cậu chứ."
"Chậc, tiếc cái ở thủ đô wifi mạnh lắm."
Họ cười đùa thoái mái nhưng những người khác thì đúng là đứng ngồi không yên.
Không ngờ quan hệ của Chu Nam Trạch với ông lớn 2S lại tốt thế, may là không phạm phải tội chết với người ta.
"Được rồi, quay lại chuyện chính." Kỳ Tùng gọi ra ngoài cửa: "Tang Phỉ, Trạm Mặc, vào đây."
"Đây là hai phân đội trưởng của tôi." Kỳ Tùng giới thiệu.
Hai người một trước một sau bước vào. Tang Phỉ tóc đỏ, tướng mạo xinh đẹp, dáng người cao gầy, nở nang quyến rũ* như một ngọn lửa lôi kéo người nhìn. Trạm Mặc có vẻ ngoài trắng trẻo điển trai hiếm thấy ngoài hoang dã, cao ráo chuẩn như người mẫu.
#GĂH: t cũng k biết sao tác giả miêu tả đã cao gầy r còn nở nang nữa.
Chu Nam Trạch đã gặp Tang Phỉ từ trước rồi, Trạm Mặc thì ở chung mấy năm, không cảm thấy gì. Quay đầu nhìn lại mới phát hiện Diệp Nhiễm Đình đang ngây người.
Cô hỏi Chu Nam Trạch với cái giọng siêu nhỏ: "Họ tuyển phân đội trưởng bằng mặt à?"
Chu Nam Trạch: "......"
Kỳ Tùng tiếp tục nói: "Đều là dị năng giả cấp S đấy."
Diệp Nhiễm Đình: "...... Ồ, hóa ra là nhờ thực lực."
Chu Nam Trạch thấy Diệp Nhiễm Đình vẫn đang nhìn chằm chằm hai người kia, thấy bụng dạ hơi bực bội.
"Đừng nhìn nữa, phép tắc của học trò đâu rồi?"
Diệp Nhiễm Đình kinh ngạc nhìn cậu, lặng lẽ trả lời: "Tôi có nhìn Trạm Mặc đâu."
Chu Nam Trạch: "Hở?"
"Người gì mà kì cục." Diệp Nhiễm Đình lẩm bẩm.
Chị kì cục thì có! Chu Nam Trạch gào thầm.
Giới thiệu lẫn nhau xong, mọi người bắt đầu thảo luận công việc tiếp theo, quyết định bước một là điều tra manh mối trước mắt, tìm được di tích trong vòng 1 tháng.
Trong lúc hội nghị nhàm chán, Chu Nam Trạch xem giao diện của mình, phát hiện giá trị yêu thích của Tang Phỉ đã tăng thêm mấy chục điểm so với hồi trước,【 trung lập ( 40/100 ) 】 biến thành 【 yêu thích ( 0/100 ) 】.
Cậu đoán có lẽ là vì vụ việc ở trạm Biển Xanh. Nhân vật Tang Phỉ thích người mạnh, vì cậu đánh Phong Ngọc Long một trận nên giá trị yêu thích mới tăng, là chuyện rất bình thường.
Suy nghĩ của cậu bị tiếng của Kỳ Tùng kéo về, nhìn thấy ông ta lấy một tấm bản đồ mới tinh ra từ trong ngăn kéo.
"Nghe đồn di tích này có di sản vô cùng quan trọng với văn minh siêu năng, theo tôi biết, mọi thế lực lớn ở hoang dã đều chú ý đến vụ này, mấy kẻ tôm tép cũng tính đục nước béo cò. Chúng ta phải tìm được manh mối, nắm lấy cơ hội, tiếp đây mọi người sẽ vất vả đấy."
Kỳ Tùng nói xong thì tham khảo ý kiến giáo sư Trịnh, chia đội khảo đội đến hai phân đội dựa theo tài năng, coi như bảo vệ các nhân viên yếu ớt nhưng có học của thủ đô.
Theo lý thì Chu Nam Trạch sẽ được phân đến đội của Trạm Mặc, còn Diệp Nhiễm Đình vào đội Tang Phỉ.
Trạm Mặc đưa Chu Nam Trạch đi quanh Tổng bộ một lát rồi tản bộ đây đó trên phố. Hai người nam đẹp trai cao to đi với nhau rất dễ hấp dẫn ánh mắt người qua đường, nhất là Trạm Mặc.
Đa số người ở đây đều biết Trạm Mặc, được Kỳ Tùng nâng đỡ, giờ y có thể được coi là quyền cao chức trọng. Nhưng so với tài năng và vẻ ngoài thì y nổi tiếng với thuộc tính Quả Vương hơn. Mọi người ít khi thấy y đi chung với y, lâu vậy rồi cũng chỉ có một người bạn là Tuyên Nguyệt chứ đừng nói tới người yêu.
#GĂH: 寡王 – cái này đây, lúc đầu t định để độc tôn, nhưng nó nghiêng về tín ngưỡng hơn. Mn nghĩ ra từ nào hay kíu t với nha. Từ này đại khái nghĩa là vị vua cô độc ấy. Tác giả để chữ quả trong quả phụ =)))
Họ tò mò đoán xem Chu Nam Trạch có quan hệ gì với Trạm Mặc.
Chu Nam Trạch mặc kệ ánh mắt tò mò của người đi đường, dạo quanh một vòng rồi phấn khích nói với Trạm Mặc: "Tổng bộ mấy cậu ổn áp đấy, mát mẻ trong lành."
Trạm Mặc khó hiểu: "Mát mẻ trong lành?"
"Cậu ở hoang dã thì hiểu rõ hơn tớ chứ." Chu Nam Trạch nói bóng nói gió. "Nhiều chỗ đóng quân của các thế lực ngoài hoang dã đều có hàng cấm, như khu đèn đỏ... Nhiều đoàn thám hiểm thích đến mấy chỗ đấy lắm."
Trạm Mặc hiểu ý cậu, nhíu mày, ngữ khí dồn dập: "Tớ không có! Lần trước vì để gọi cho cậu——"
"Tớ biết rồi, nói nhỏ tí."
Chu Nam Trạch đưa tay ấn trên môi y.
"Tớ tin cậu. Cơ mà nếu ai dính líu tới phạm pháp thì né xa chút."
Tai Trạm Mặc đỏ lên, sau khi Chu Nam Trạch bỏ tay ra thì hé miệng nhưng vẫn chẳng nói được gì.
"Làm sao vậy?"
Chu Nam Trạch thấy kỳ lạ.
"Không, không có gì." Trạm Mặc nói: "Tớ đưa cậu đến gặp thành viên đội."
Đoàn thám hiểu của Kỳ Tùng có quy mô rất lớn, Trạm Mặc là người ông mới nâng đỡ gần đây, dù cấp dị năng đủ cao nhưng thời gian làm việc dưới trướng ông ta quá ngắn, chưa được lòng người khác nên Kỳ Tùng không để y lãnh đạo phân đoàn mà cho y một tiểu đội toàn tinh anh tài năng cấp A.
Sự sắp xếp này cũng có nguyên nhân khác. Kỳ Tùng là một người thủ đoạn, ông ta biết khả năng của Trạm Mặc sẽ không dừng ở đây, có lẽ nhiều năm sau sẽ không chịu làm việc dưới trướng ông ta nữa. Đây cũng coi như giao hảo, thành lập quan hệ hợp tác.
Nơi ở của tiểu đội tinh ở nằm ngoài thành phố, vì tính phá hoại của dị năng cấp A trở lên quá lớn nên không tập luyện trong thành phố được. Phía Đông là nơi ở của đám Tang Phỉ, phía Tây là tiểu đội của Trạm Mặc.
Tiểu đội gồm 15 người, đây là khu phức hợp gồm năm nhà, được bao quanh bởi các thiết bị bảo vệ.
Chu Nam Trạch đi vào cửa lớn, thấy hai hàng người đứng thẳng băng hai bên, đứng đầu là một thanh niên đầu xanh. Cậu ta rất cao, nhưng gầy như gậy trúc, mặc cái áo thun quê mùa hô to: "Anh cả đã về!"
Chu Nam Trạch im lặng một lát, quay đầu nhìn Trạm Mặc với ánh mắt: Vụ chi dzậy?
Trạm Mặc vô cùng xấu hổ.
Giọng điệu y lạnh lẽo: "Triệu Hiểu Thanh cậu lại làm gì nữa?"
Nhóc đầu xanh Triệu Hiểu Thanh cười kha khả. "Dạ là chào mừng anh cả về......"
Trạm Mặc lạnh lùng nói: "Không cần."
Không đợi Chu Nam Trạch chào hỏi với các thành việc, Trạm Mặc đã kéo cậu vào phòng.
Trạm Mặc một mình một căn nên phòng không có ai. Cửa vừa đóng lại, Chu Nam Trạch liền nhịn không được hỏi: "Sao thế, quan hệ không tốt à?"
Trạm Mặc rót nước ấm cho cậu. Cậu nhận lấy, độ ấm vừa phải.
"Không có gì, chỉ là Triệu Hiểu Thanh." Trạm Mặc khẽ nhíu mày. "Không hiểu cậu ta nghĩ mà mà toàn làm mấy chuyện kỳ quặc. May mà không trễ nãi nhiệm vụ, không thì tớ đã đá đi rồi."
Chu Nam Trạch gật đầu. "Không sao, có người đầu óc kỳ lạ. Mà này, Trạm Lì Lì, tớ phát hiện ra cậu ăn nói giỏi hơn nhiều đấy."
"Cái gì?"
"Giờ biết nói câu ghép rồi này, hồi trước có thế đâu." Chu Nam Trạch cười hì hì: "Có vẻ giao tiếp với nhiều người hữu dụng ha."
Trạm Mặc chắp mắt, hàng mi như cánh bướm vỗ dập dờn.
"Cậu thích hả?"
Chu Nam Trạch sửng sốt một chút, cười nói: "Ừm.. Tất nhiên là tốt hơn hồi trước."
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Trạm Mặc đưa cậu lên tầng hai, chỉ vào một căn phòng: "Cậu ngủ phòng này."
Chu Nam Trạch vào xem, phát hiện ra nó đối diện với phòng Trạm Mặc.
Lúc đưa hành lý vào, Trạm Mặc có hơi do dự, không cam lòng nói: "Tớ còn việc phải làm, cậu đi dạo một mình nha?"
"Không thành vấn đề, đi thôi đi thôi, tối tớ kiếm cậu."
Chu Nam Trạch nói dễ làm người hiểu nhầm, chẳng hề thức thời chút nào. Đợi Trạm Mặc rời đi, cậu ra ngoài đi dạo một vòng.
Đến căn của Triệu Hiểu Thanh đầu xanh đang ở, cậu nghe được tiếng nói chuyện ồn ào trong phòng khách, nhờ cái tai nhạy mà nhận ra ít chuyện, khóe miệng chậm rãi nhếch lên..
Lúc Chu Nam Trạch đang dọn dẹp lại phòng thì đầu xanh gọi các thành viên khác đến phòng khách chíp hạt dưa tám chuyện.
Ngoài hoang dã không có hoạt động giải trí, đội trưởng họ lại phản đối khiêu dâm, cơ bạc ma túy nên họ chỉ có thể haha tám chuyện mới miễn cưỡng sinh hoạt.
Người người trẻ mặt mũi bình thường nói: "Này đầu xanh, đừng có kéo tụi này vô nữa, hôm nay anh Trạm chắc chắn sẽ giận đấy."
Triệu Hiểu Thanh xù lông: "Không phải đầu xanh!"
Tuyên Nguyệt cười lạnh: "Nó đúng rồi còn gì, tém tém lại đi, anh Trạm không đề cử cậu làm tiểu đội trưởng vì vụ này đâu."
"Chị dùng năng lực đọc suy nghĩ của em à?" Triệu Hiểu Thanh kinh hoàng.
"Còn cần đọc nữa hả?" Tuyên Nguyệt trợn trắng mắt. "Ai mà chả biết?"
Một thành viên khác ho khan ngắt lời họ, nói với Tuyên Nguyệt: "Em nhớ chị bảo chị biết Trạm Mặc với.. Chu Nam Trạch. Họ có quan hệ gì thế? Trước giờ chưa hề thấy anh Trạm đưa người khác vào phòng. Thậm chí em còn chưa thấy ảnh dựa vào ai gần thế nữa kìa."
Tuyên Nguyệt thả một quả bom với giọng điệu bình thản như hỏi mai ăn gì:
"Ờ, cậu ta là bồ Trạm Mặc đó."
"Phụt —— khụ khụ."
Đang uống nước thì sặc.
"A a! Dưa...... Bị sặc hột dưa!"
Đang chíp hột dưa.
"Khụ khụ......"
Chưa làm gì mà bị sặc nước miếng.
Triệu Hiểu Thanh hãi hùng, cằm sắp chạm đất, mặt mũi nứt toác.
"Chị...... Nghiêm túc hả?"
Tuyên Nguyệt chưa kịp mỉa mai thì nghe thấy chuông cửa kêu. Vừa mở thì thấy Chu Nam Trạch đứng trước cửa, đang cười.
"Chào buổi chiều."
#GĂH: Mai thi. Điện thoại xài 4 năm chả sao, hư phát hư luôn =) Kỷ lục 13 ngày không dùng điện thoại, đến t cũng thấy khó tin nữa trời.