Tần Nguyên giống như nghe được tiếng hít một hơi thật sâu trong di động.
Cô hơi lo lắng hỏi: “Học tỷ, chị không sao chứ?”
Qua một hòi lâu, Lăng Hiểu Huyên mới đáp lại.
“Tần Nguyên, vừa rồi mấy lời em nói có ý gì?” Đối phương nghiến răng nghiến lợi hỏi từng câu từng chữ.
Tần Nguyên hiểu rõ sao lúc nãy lại im lặng.
Này rõ ràng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Tiếng nói Tần Nguyên ôn nhu mang theo vài phần trấn an: “Học tỷ mấy ngày hôm
trước gặp đồ vật dơ, trên người đã bị ảnh hưởng, ra cửa rất dễ dàng đụng tới đồ vật không sạch sẽ, đặc biệt là buổi tối, ra cửa ít thôi thì
tương đối an toàn.”
“Vậy chị xin nghỉ thêm mấy ngày nữa!”
Lăng Hiểu Huyên kêu khóc một tiếng, nhanh chóng cúp điện thoại.
Trò chuyện mới vừa bị cắt đứt, tiếng chuông di động lại vang lên.
Lăng Hiểu Huyên lại lần nữa gọi điện thoại tới.
Tần Nguyên ấn màn hình di động, nghe máy.
“Tần Nguyên, ngày hôm qua chị xin trường chuyển em đến ký túc xá của chị, em không thể cự tuyệt nha, tuy rằng chị không ở trường, nhưng đó cũng là
địa bàn của chị, không thể bị yêu ma quỷ quái xâm chiếm, em nhất định
phải trấn thủ cho tốt, nếu là còn có đồ vật dơ, chị tin tưởng em nhất
định cỏ thể rửa sạch sẽ, học muội, em cố lên!”
Đối phương nói cho hết lời, không đợi Tần Nguyên mở miệng liền cúp điện
thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT