Hoắc Dịch Dung nhấc chân từ trên mặt đối phương đi.
Ánh mắt anh lạnh băng, không hề thương tiếc.
“Chuyển chuyện của Tô gia giao cho những người khác, cô cút đến Hình Phạt
Đường, nếu có thể tồn tại đi ra, tôi sẽ cho cô một cơ hội.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Hoắc Chi chật vật đứng dậy, thân thể còng xuống, từng bước một đi xuống lầu dưới.
Hoắc Dịch Dung xoay người vào phòng ngủ.
Trùng hợp nhận được cuộc gọi video từ Hoắc Vân Giao ở nước M xa xôi.
Video được kết nối, khuôn mặt tuấn mỹ gần như yêu dã của Hoắc Vân Giao khiêm tốn nhĩ nhã rõ ràng hiện ra.
Khuôn mặt anh mang theo vài phần thần sắc tái nhợt có bệnh, biểu tình phát ra loại cảm giác người sống chớ gần, trời sinh liền cỏ loại cảm giác
khoảng cách.
Phía sau Hoắc Vân Giao là vách tường trắng, trên tường treo một bức
tượng bích hoạ.
Nơi này, Hoắc Dịch Dung vô cùng quen thuộc, là phòng bệnh VIP của em anh tại bệnh viện Walton.
“Vân Giao, em có biết hiện tại ở trong nước là mấy giờ rồi không?” Trên mặt Hoắc Dịch Dung lộ ra vẻ bất đắc dĩ.