Hắn khoanh chân lại, vẻ mặt sáng láng đánh giá Khương Phục Tiên trước người, nàng ta có dung mạo khuynh nước khuynh thành, vòng eo mảnh khảnh, không có bất kỳ dấu vết tô son trát phấn nào thế mà lại nghiền ép vẻ đẹp son phấn ở thế tục, đẹp nhất đương nhiên là đôi mắt xanh thẳm kia, bên trong như có biển sao vậy.

Khương Phục tiên từ Triệu Phi Yên biết được Trần Mục biết nói ngọt, quả nhiên không giả.

Tuổi còn nhỏ đã rất biết cách nói chuyện.

Làm cho nàng ta kinh ngạc nhất chính là, Trần Mục vậy mà đánh giá chính mình mà không có một chút kiêng kỵ nào, phải biết cường giả Kiếm Hoàng cũng không dám ngẩng đầu ở trước mặt nàng.

"Tiên tử tỷ tỷ, trước kia có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi hay không?" Trần Mục chớp chớp mắt.

Khương Phục Tiên giọng nói nhẹ nhàng nói: "Từng gặp, khi đó ngươi vừa mới ra đời."

Trần Mục phát hiện Khương Phục Tiên rất dễ nói chuyện, không có lạnh lùng cao ngạo như trong tưởng tượng, nở ra nụ cười ngây thơ nói: "Hóa ra là như vậy a, tiên tử tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp, sau này khi ta lớn lên có thể cưới ngươi được không?"

"..."

Khương Phục Tiên ngớ người ra ngay tại chỗ, nàng ta không biết Trần Mục có phải là biết được tờ hôn ước thần bí kia hay không, nhưng hắn hỏi ra loại vấn đề này thật sự là không hợp thói thường.

Trần Mục đột nhiên thấp tha thấp thỏm, sợ bị nàng ta đập chết, vừa rồi chẳng qua là đầu óc đột nhiên phát sốt, hiện tại sau khi tỉnh táo lại thì rất muốn thu hồi câu hỏi vừa rồi.

Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

"Ngươi còn nhỏ, chờ sau này lúc ngươi cao hơn ta rồi nói sau." Khương Phục Tiên mỉm cười trả lời, nàng ta không từ chối cũng không đáp ứng.

Trần Mục tỏ ra đơn thuần chớp chớp mắt, trong mắt mang theo ý cười, hắn cảm thấy chính mình có hy vọng, Khương Phục Tiên còn muốn dịu dàng hơn so với sự phán đoán của hắn.

"Tiên tử tỷ tỷ tới Bắc Hoang làm gì vậy?"

Khương Phục Tiên tùy ý nói: "Gió quá lớn, ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của ta, cho nên tới Bắc Hoang xây lớp chắn gió."

Trần Mục trợn tròn mắt, khó trách hôm nay đột nhiên bầu trời trở nên trong trẻo, hóa ra đều là do Khương Phục Tiên làm, nàng ta có thể ngăn cản luồng không khí lạnh từ phía bắc xuôi xuống phía nam!

Cường giả Kiếm Thánh rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào?

Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương kia của Trần Mục, Khương Phục Tiên cảm thấy thú vị, ,mỉm cười thản nhiên.

"Tại sao cố gắng tu hành như vậy?"

Khương Phục Tiên hỏi, Trần Mục mới chỉ là một đứa bé, cho dù có thiên phú dị bẩm, muốn có thực lực như vậy thì cũng phải cần nổ lực rất nhiều thời gian.

Trần Mục chân thành nói: "Mạnh lên thì có thể bảo vệ người nhà, có thể làm chuyện mà chính mình muốn làm."



"Nếu như ngươi đã muốn mạnh lên thì không bằng theo ta trở về Lăng Vân tông tu hành đi." Khương Phục Tiên nhìn vào Trần Mục.

Lúc đầu nàng ta muốn chờ Trần Mục tới bảy tuổi thì bảo Triệu Phi Yên dẫn hắn tới Lăng Vân tông, bây giờ Khương Phục Tiên thấy hắn thông minh từ sớm, nên muốn mang về Lăng Vân tông sớm hơn.

Trần Mục lắc đầu liên tục, khuôn mặt nhỏ chân thành nói: "Ta bây giờ còn chưa muốn đi tới Lăng Vân tông tu hành, ta thích ở Hắc Thạch thành, có thể ở cùng một chỗ với người thân, ta thích loại cuộc sống tự do tự tại này."

Nghe vậy, Khương Phục Tiên có hơi xúc động, nàng ta nhìn chằm chằm vào Trần Mục, trong mắt tỏa sáng.

Một lát sau, Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Gia nhập Lăng Vân tông thì ngươi vẫn có thể tự do tự tại cũng có thể ở Trần gia trong thời gian dài."

"Thật sao?"

"Đương nhiên, ta là tông chủ."

Khương Phục Tiên cho Trần Mục đặc quyền.

Trần Mục lại do dự lần nữa hỏi: "Nếu như ta gia nhập Lăng Vân tông, như vậy thì còn có thể cưới ngươi nữa hay không?"

"Hai chuyện này thì có liên quan gì?" Khương Phục Tiên nhíu mày, hơi nghi hoặc một chút.

Trần Mục nghiêm túc nói: "Triệu Phi Yên nói với ta, ta có thể trở thành tiểu sư đệ của nàng ta."

Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Ngươi có thể chất đặc thù, sư thúc ta chuẩn bị thu ngươi làm đồ đệ, hắn là Thái Thượng trưởng lão ở Lăng Vân tông, nếu như ngươi gia nhập Lăng Vân tông thì chính là tiểu sư thúc của Phi Yên."

Trần Mục kích động đứng dậy, "Nói cách khác thì ta có thể cưới ngươi?"

"Ừm." Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, đôi mắt đẹp của nàng ta đột nhiên ngưng trọng lại, khuôn mặt xinh đẹp mang theo sương lạnh, cảm thấy mình giống như bị Trần Mục giở trò vậy.

Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ hồn nhiên chất phác của Trần Mục, Trần Mục thì nở ra nụ cười đơn thuần, "Tiên tử tỷ tỷ, ta nguyện ý gia nhập Lăng Vân tông."

Chẳng lẽ là ảo giác? Khương Phục Tiên thầm nói trong lòng, nhìn vào nụ cười sáng lạn của Trần Mục, nàng ta không cách nào tức giận, khuôn mặt xinh đẹp hiển hiện ý cười, dịu dàng nói: "Ta sẽ chờ ngươi ở Lăng Vân tông."

Trần Mục ngạc nhiên nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi bây giờ muốn trở về rồi? Ở Trần gia thêm mấy ngày đi, ít nhất cũng phải ăn xong cơm tất niên thì mới đi chứ."

Hắn cũng không phải là để ngắm sắc đẹp của Khương Phục Tiên, mà là muốn thỉnh giáo nàng ta về vấn đề tu hành.

Khương Phục Tiên mỉm cười nói: "Tông môn còn có việc phải xử lý, sau này có cơ hội thì lại tới."

Trước khi rời khỏi phòng, Khương Phục Tiên lấy ra nửa tờ giấy cổ, nàng ta dịu dàng nói: "Đây là nửa tờ phương pháp hô hấp thời viễn cổ, đủ để cho ngươi tu luyện tới Kiếm Vương."



Trần Mục vội vàng cầm lấy nửa tờ giấy cổ kia vào trong tay, sau đó lanh lảnh nói: "Cám ơn tiên tử tỷ tỷ, đây là tín vật đính ước sao?"

"..."

Khương Phục Tiên có hơi lộn xộn.

Trần Mục đang thử thăm dò ranh giới cuối cùng của Khương Phục Tiên.

"Đây không phải tín vật đính ước, tờ giấy cổ này ghi lại phương pháp hô hấp thích hợp với ngươi mà thôi."

"Ngọc bội trong ngực của ngươi là lễ gặp mặt của ta."

Trần Mục nghe vậy thì móc ngọc bội trong ngực ra, tuy nhiên nó bây giờ đã biến thành màu máu, khi đó Lang Vương thiếu chút nữa thì đập chết Trần Mục, tuy nhiên ngọc bội trên ngực lại hoàn hảo không tổn hại chút nào.

Bây giờ nghĩ lại một chút, lúc ấy rất có thể là viên ngọc bội này cứu hắn.

"Cám ơn tiên tử tỷ tỷ."

Tuy rằng Khương Phục Tiên giải thích nhiều như vậy, nhưng Trần Mục vẫn xem ngọc bội này như tín vật đính ước, hắn cũng không muốn lấy không đồ vật của vị hôn thê.

"Tiên tử tỷ tỷ Thiên Chỉ hạc này tặng ngươi." Trần Mục từ trên đầu giường lấy ra một con Thiên Chỉ hạc màu trắng, đây là đồ trang trí do hắn tự mình làm.

Thiên Chỉ hạc rất bình thường.

Nhưng Khương Phục Tiên lại mỉm cười nhận lấy.

"Nghỉ ngơi đi."

Khương Phục Tiên nhẹ nhàng phất tay, Trần Mục lập tức mê man, hắn vốn còn muốn nói lời cáo biệt.

Ở ngoài đình viện.

Triệu Phi Yên cảm thấy thời gian trôi qua dài dằng dặc.

Khi Triệu Phi Yên nhìn thấy sư tôn quay lại, còn có ý cười khó mà phát giác được trên mặt Khương Phục Tiên, nàng ta không thể không chu môi lên, "Sư tôn."

"Phi Yên, làm sao mà ngươi lại không vui?" Khương Phục Tiên lạnh nhạt dò hỏi.

Triệu Phi Yên nhỏ giọng thầm thì nói: "Sư tôn, có phải ngài xem trọng Trần Mục hay không?"

Khương Phục Tiên hiểu nguyên nhân, trầm giọng nói: "Ta xem trọng hắn, bởi vì chuyện này mà không vui?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play