Trần Mục lợi dụng phương pháp hô hấp tới khôi phục lực lượng, hắn nhìn qua phương xa, nhíu mày, nơi đó có một đạo ba động rất đáng sợ.

Tiếng gào thét đáng sợ truyền tới.

Những con yêu thú chạy trối chết kia lại tập trung lại một lần nữa, đám yêu thú lui về sau mấy trăm trượng, rồi lại tụ tập ở bên ngoài Hắc Thạch thành.

Trong bóng đêm, yêu thú lần lượt cúi đầu, một con sói khổng lồ màu trắng bạc đi ra từ trong bầy thú.

Nó tru lên về phía Hắc Thạch thành, tiếng tru đinh tai nhức óc, bên trong Hắc Thạch thành đột nhiên trở nên yên tĩnh, trên mặt mọi người lại hiện lên vẻ hoảng sợ lần nữa.

Mộ Đông Lưu trở lại trong thành quát lớn: "Đám súc sinh này đã bị chúng ta đánh lui một lần, nếu như lại dám tới thì giết tới cho bọn chúng sợ hãi mới thôi!"

"Giết! Giết! Giết!"

Đội ngũ thủ thành phản ứng mạnh mẽ để đáp lại.

Yêu thú ngoài thành đang gào thét, đội ngũ thủ thành cũng đang hô hào, đây là cảnh tượng Trần Mục chưa bao giờ thấy qua, hai bên đang so tài khí thế.

Thanh niên và trung niên có nhiệm vụ cứu chữa những người bị thương.

Đám lão bối thì vây quanh Trần Mục cười cười nói nói.

"Đứa bé tốt, không hổ là niềm kiêu ngạo của Hắc Thạch thành chúng ta, ngươi khá lắm."

"Không có Trần Mục, chúng ta có thể giữ vững được Hắc Thạch thành hay không cũng là cả một vấn đề."

Đối mặt với sự ca ngợi của các trưởng bối, Trần Mục chỉ nở ra nụ cười mỉm, hắn không có kiêu ngạo, yêu triều tạm thời rút lui, chắc chắn sẽ còn ngóc đầu trở lại.

Mộ Đông Lưu sải bước đi tới, sự kích động trong mắt lộ rõ trên mặt, hắn trịnh trọng nói: "Trần Mục, đêm nay ngươi là đại công thần."

Trần Mục khẽ lắc đầu, thong dong nói: "Đây là kết quả cùng nhau cố gắng của tất cả mọi người."

Từ Hổ trầm giọng nói: "Là ở sau khi ngươi xuất hiện thì sĩ khí mới lên cao, đây mới là nhân tố quan trọng để giành chiến thắng."

Trần Mục xuất hiện, khiến cho đội ngũ thủ thành chiến ý lên cao, chiến lực tăng lên trên diện rộng.

"Nhờ có đứa bé Trần Mục kia."

"Hắn là anh hùng của Hắc Thạch thành chúng ta."

Bách tính gần đó đều đang cười bàn tán về Trần Mục.



Trần Mục nhìn vào các tướng sĩ xung quanh đều là chồng chất vết thương, bức tường thành bị tàn phá, Hắc Thạch thành là nơi mà bọn họ cùng nhau bảo vệ.

Yêu thú tạm thời rút lui, có lẽ sẽ còn đánh tới, Từ Hổ lập tức tổ chức bách tính đắp lũy.

Trần Mục nhìn vào tường thành thủng trăm ngàn lỗ, hắn cảm thấy yêu triều mà tấn công thêm một lần nữa thì rất khó giữ vững.

Tới lúc đó yêu thú chen chúc tiến vào, bên trong Hắc Thạch thành chắc chắn sẽ là địa ngục trần gian.

"Thành chủ, Yêu Vương là đầu lĩnh của bọn chúng, nếu như giết chết Yêu Vương, đám yêu thú này có phải là sẽ tan rã hay không?" Trần Mục dò hỏi.

Mộ Đông Lưu khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Không sai, chỉ cần Lang Vương ngã xuống, đám yêu thú này như rắn mất đầu sẽ chạy tứ tán rời đi."

"Chúng ta ngay cả Thuẫn Giáp Yêu Long thôi cũng đã rất khó để mà xử lý rồi, Lang Vương thì càng không nên nghĩ tới."

"Bản thân nó đã có thực lực Kiếm Hậu hạ phẩm, xung quanh nó càng là có đông đảo yêu thú bảo vệ, cho dù là ta thì cũng rất khó để có thể tới gần nó."

"Ta đi!"

Trần Mục trịnh trọng nói.

Dân chúng xung quanh đều kinh hãi.

Có lão bối nghiêm túc nói: "Đừng nói đùa, cường giả Kiếm Hậu xông vào đều sẽ bị bao vây nhiều lớp, ngươi căn bản không có khả năng gặp được nó."

Trần Mục cũng không định từ bỏ, hắn mỉm cười nói: "Không thử một chút thì làm sao biết được."

Hắn có Linh Ẩn bí thuật, có thể che giấu khí tức, còn có Tật Ảnh bộ tốc độ kinh người, có lẽ có thể nhân lúc Lang Vương không để ý tới, đánh lén thành công.

Tuy rằng xác suất thành công rất thấp, nhưng Trần mục vẫn muốn thử xem, thủ trong Hắc Thạch thành thì không thể nghi ngờ đó chính là đang chờ chết, mọi người cho rằng Trần Mục chỉ nói mà thôi, một giây sau hắn đã một mình lao ra ngoài thành.

Mộ Đông Lưu vội vàng xuất thủ ngăn cản, nhưng hắn không thể bắt lại được Trần Mục, bị hắn chạy thoát khỏi lòng bàn tay.

"Trần Mục, mau trở lại!"

Mộ Đông Lưu vừa đuổi tới ngoài thành, khí tức của Trần Mục đã biến mất sạch sẽ, hắn đã hòa tan hoàn mỹ vào trong bóng đêm.

"Vừa rồi cần phải dùng khí tràng tới vây khốn hắn a." Mộ Đông Lưu hung hăng tát cho chính mình một cái bạt tai, hắn không ngờ tới Trần mục sẽ chạy ra khỏi thành thật.

Đội ngũ thủ thành đều nhìn chằm chằm vòa trong bóng đêm mịt mờ, bọn họ không nhìn thấy bóng dáng của Trần Mục ở đâu, đám yêu thú ở xa xa cũng không có động tĩnh gì.



Đứa bé ba tuổi nói muốn đi giết Lang Vương, mọi người cho tới bây giờ vẫn còn đang choáng, trong mắt các tráng hán đều đang ẩm ướt, bọn họ thì thầm muốn xông ra thành đi trợ giúp Trần Mục, nhưng lại bị Mộ Đông Lưu ngăn cản.

Nếu tất cả mọi người lao ra khỏi thành quá xa, bọn họ sẽ bị yêu thú vây quanh, Hắc Thạch thành cũng sẽ nguy hiểm, trong thành còn có rất nhiều người già yếu tàn tật, nhiệm vụ của bọn họ là giữ vững Hắc Thạch thành.

Ngoài thành mãi không thấy có động tĩnh gì truyền tới, Mộ Đông Lưu chỉ có thể cầu nguyện Trần Mục đừng có làm ra chuyện điên rồ.

Trần gia.

Đường Uyển và Từ Yến đang hấp bánh bao, các nàng biết đội ngũ thủ thành rất vất vả, cho nên ở nhà chuẩn bị đồ ăn, không chỉ là bọn họ mà rất nhiều gia đình khác đều đang chuẩn bị đồ ăn, tranh thủ thời gian để có thể nhanh chóng đưa đến trong tay mọi người đang thủ thành.

Trần Dĩnh ngủ rất say trong ngực Trần Hi, hiện tại cũng chỉ có tiểu muội là có thể an ổn chìm vào giấc ngủ.

Đường Uyển và Từ Yến mang bánh bao đã được hấp chín tới cửa thành bắc, nàng ta lại không thể nhìn thấy Trần Mục.

Tất cả mọi người đang nói Trần Mục anh dũng, hắn giết chết đông đảo yêu thú, nghe tới lúc Trần Mục xông ra ngoài thành, Đường Uyển thiếu chút nữa thì hôn mê.

Là Từ Yếu đỡ lấy Đường Uyển.

Mộ Đông Lưu vội vàng chạy tới an ủi: "Trần Mục muốn đi giết Lang Vương để giải trừ nguy cơ cho Hắc Thạch thành, bên ngoài bây giờ còn chưa có động tĩnh gì, ta đoán chừng hắn đang ẩn nấp ở nơi nào đó, đang chờ đợi cơ hội."

Đường Uyển biết rằng có rất nhiều nguy hiểm bên ngoài Hắc Thạch thành, nếu như bị phát hiện thì phải đối mặt với vô số yêu thú, tất cả những gì nàng có thể làm vào lúc này chỉ là cầu nguyện.

Đường Uyển không khóc, sau khi biết được sự thật nàng ta tiếp tục phân phát đồ ăn, nàng ta vì đứa bé của mình mà cảm thấy kiêu ngạo, không thể để cho đứa bé bị mất mặt.

Phía đông.

Một tiếng sói tru vang lên khiến cho cơn buồn ngủ của mọi người hoàn toàn không còn.

Tường thành đổ nát đang run rẩy, còn có đất đá rơi xuống, có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.

Hiện tại là thời điểm mọi người mệt mỏi nhất, Lang Vương rất thông minh, cho nên lựa chọn tiến công vào lúc này.

"Chuẩn bị nghênh chiến!"

Mộ Đông Lưu quát lớn.

Hắn đứng ở nơi cao, ở trong đống tuyết tìm kiếm bóng dáng của Trần Mục, tối hôm qua sau khi Trần Mục lao ra khỏi thành vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, Mộ Đông Lưu tin tưởng, Trần Mục đang ẩn nấp ở gần đây, chuẩn bị đánh lén Lang Vương bất cứ lúc nào.

Mộ Đông Lưu không tìm được bóng dáng của Trần mục, ngược lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều, Trần mục ẩn nấp đủ tốt, có lẽ thật sự có cơ hội.

Ở vào thời khắc mấu chốt cho sự tồn vong của Hắc Thạch thành, Trần Mục đã ký thác hy vọng của toàn thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play