Khuyết điểm của Lục Trọng Lãng cũng rất rõ ràng, chỉ có thể tiến hành công kích phạm vi ở hướng chính diện, hiện tại Tiêu Nhiên và Triệu Phong bao bọc trước sau, chiêu này của hắn rõ ràng là sẽ để lộ ra khoảng trống sau lưng hắn.
Sắc mặt của Tiêu Nhiên và Triệu Phong đã tái mét, bọn họ đối đầu với Trần Mục vậy mà còn cần phải liên thủ.
Thủy Linh Linh há miệng nhỏ ra, ghen tỵ nói: "Hắn rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều."
Nàng ta có thể cảm nhận được, luận bàn ngày đó, Thủy Linh Linh thậm chí còn chiếm được một chút ưu thế, hắn của bây giờ khí tràng đã áp chế Tiêu Nhiên và Triệu Phong.
Trên đài cao.
Trần Thiên Nam gật đầu liên tục.
Đường Chấn nghe nói về chuyện Đường Trác bị thua, chỉ là không nghĩ tới thực lực của Trần Mục lại vượt xa Đường Trác.
Yến Lang Nguyệt nở ra nụ cười xinh đẹp nói: "Ở trên người của hắn ta cảm nhận được cái chủng loại bá đạo kia của phụ vương."
Trần Mục bình thường rất đáng yêu, nhưng khi hắn ở trên lôi đài thì vô cùng bá khí.
Tiêu Nhiên liên thủ với Triệu Phong xuất kích, họ phối hợp đôi từ trước ra sau mà tới, Trần Mục vung kiếm nghênh kích.
Keng! Keng! Keng!
Trên lôi đài ba đạo thân ảnh đan xen vào nhau.
Kiếm sắt va chạm vào nhau tóe ra tia lửa chói lọi.
Dân chúng xung quanh xem tới đã đời, thực lực của Trần Mục lại chấn kinh toàn trường một lần nữa, đối mặt với hai người mà hắn ung dung không vội, không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn thành thạo điêu luyện.
Trần Mục là Niệm Sư cửu phẩm, cảm giác nhạy cảm, kiếm chiêu của hai người được hắn phân tích làm chậm ở trong thức hải, trong mắt hắn tất cả đều là nhược điểm.
Tiêu Nhiên và Triệu Phong đều nghiêm mặt, bọn họ không giữ lại chút nào, toàn lực ứng phó, vậy mà cũng không cách nào áp chế một đứa bé ba tuổi.
Tiếng reo hò xung quanh vang lên khiến bọn họ vô cùng xấu hổ.
Trên khán đài, Đường Diêu sáng mắt lên nói: "Wow, Tiểu Mục thật là lợi hại, ngay cả ta cũng động tâm!"
Đường Thi tức giận nói ra: "Đường Diêu, ngươi có thể đứng đắn một chút hay không?"
"Ta cảm thấy thực lực của Tiểu Mục vô cùng gần với cường giả Kiếm Tông!" Trần Hi nói ra lời suy đoán.
Trần Hạo cười ngây ngô nói: "Tỷ tỷ, Tiểu Mục còn có át chủ bài chưa dùng đây."
"Át chủ bài?"
Chúng nữ nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo không để lộ ra, cười ngây ngô nói: "Cứ xem trước một chút đi đã, không biết bọn họ có thể bức được tam đệ phải sử dụng át chủ bài hay không."
Chiến đấu trên lôi đài rất kịch liệt.
Tay cầm kiếm của Tiêu Nhiên và Triệu Phong đều đang run rẩy, lực lượng của Trần Mục quá bá đạo, cứ tiếp tục như vậy nữa thì bọn họ chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ.
Lâm Trần hâm mộ nói: "Hắn còn chưa có nghiêm túc, thế mà Tiêu Nhiên và Triệu Phong đã không chống nổi"
Bạch Tố và Đường Chấn đều gật đầu theo.
Nghe thấy vậy, Yến Lang Nguyệt khẽ che môi đỏ, Trần Mục thế mà còn chưa nghiêm túc, nàng ta mở to hai mắt ra, dần dần hiểu nguyên nhân vì sao phụ vương bảo nàng ta lên phía bắc.
Không cần biết Trần gia trải qua cuộc sống nghèo túng như thế nào, tương lai chắc chắn sẽ trở thành tồn tại mà ngay cả Vương tộc cũng không với cao nổi.
"Tốc độ phát triển của hắn rất nhanh, có lẽ ở trước khi trưởng thành đã có thể trở thành cường giả Kiếm Vương."
Bạch Tố nói ra lời nói sâu xa.
"Cường giả Kiếm Vương!"
Mọi người ở trên đài cao đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Trên đài có nhiều người là cường giả Kiếm Hậu, trẻ tuổi nhất là Đường Chấn tu hành mới hơn tám mươi năm, chỉ mới bước vào cánh cửa Kiếm Hậu, mà Bạch Tố nhiều tuổi nhất tu hành hơn hai trăm năm, thế nhưng mà cũng chỉ mới là Kiếm Hậu đỉnh phong.
Ở Hoang châu, một người trưởng thành được coi là trưởng thành khi vừa tròn mười sáu tuổi, mà thiên kiêu trẻ tuổi nhất ở Bắc Hoang đạt tới Kiếm Vương cũng là sau hai mươi tuổi.
Triệu Phi Yên là người nổi bật trong số các thiên kiêu của Hoang châu đương thời, nàng ta trở thành Kiếm Vương khi ở mười bảy tuổi, tuy nhiên Trần Mục rất có thể sẽ phá vỡ kỷ lục của nàng.
Tất cả mọi người không ai dám tiếp tục nghĩ xa hơn.
Đường Chấn nhìn vào đứa cháu ngoại của mình thì càng hối hận với quyết định trước kia của mình, chỉ hy vọng sau khi Trần Mục lớn lên sẽ không ghi hận Đường gia.
Bách tính trong Hắc Thạch thành đều lấy Trần Mục làm vinh dự, bọn họ xem hắn thành con của mình, hắn là sự kiêu ngạo của bách tính trong cả thành.
Trên lôi đài.
Tiêu Nhiên quát lớn nói: "Hoành Giang!"
Chỉ thấy kiếm của hắn trở nên nặng nề, âm thanh bùng nổ vang lên, kiếm sắt đột nhiên rơi xuống, khí thế dữ dội, dường như muốn chặt đứt dòng sông.
Triệu Phong cũng bị buộc phải sử xuất ra tuyệt kỹ, kiếm của hắn càng nhanh, "Kinh Hồng!"
Một kiếm vừa nhanh vừa mạnh.
Một kiếm nhanh như thiểm điện.
Diễn Võ trường náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Mọi người quan sát ngay cả mắt cũng không chớp, không dám lớn tiếng hô, bởi vì sắp phân ra thắng bại.
Trần Mục duy trì tỉnh táo, hắn phân tích ra nhược điểm của hai người, sau đó đột nhiên vung kiếm.
Răng rắc!
Kiếm khí vạch phá giữa không trung.
Tiêu Nhiên và Triệu Phong đều bay tứ tung ra ngoài.
Chỉ có Trần Mục vẫn như cũ còn đứng ở trên lôi đài.
Tiếng hoan hô vang lên liên tiếp.
Toàn bộ Hắc Thạch thành đều theo đó mà trở nên sôi trào.
Gần lôi đài, ngay cả Mộ Đông Lưu cũng sửng sốt một lát, vừa rồi Trần Mục đột nhiên gia tốc, đến mức hắn cũng không thể nhìn rõ.
Yến Lang Nguyệt khẽ lắc đầu, thở dài nói: "Đáng tiếc, hắn còn quá nhỏ."
Hành Dương Hậu nghe vậy thì như có điều suy nghĩ.
Tiêu Nhiên và Triêu Phong đều cúi đầu, bọn họ đều thua bởi Trần Mục, đều không còn mặt mũi.
Lâm Trần phân tích cẩn thận nói: "Có thể cầm kiếm nặng như vậy, xuất kiếm với loại tốc độ này, lực bộc phát này rất nhiều Kiếm Tông đều không làm được, rất rõ ràng hắn còn chưa thể hiện ra toàn bộ thực lực."
Bạch Tố nói ra lời nói sâu xa: "Linh nhi, xem thật kỹ, học theo cho thật tốt, đây mới thật sự là thiên kiêu, người tu hành phải thường xuyên giữ khiêm tốn, nhớ kỹ, bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn."
Thủy Linh Linh không cam lòng gật đầu, cho tới bây giờ, nàng ta mới thừa nhận chính mình không bằng Trần Mục.
Trên khán đài, Trần Hạo tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, tam đệ vẫn là không có sử dụng tuyệt chiêu đó, chiêu đó thế nhưng là rất lợi hại."
Chiêu Kiếm Thiểm kia của Trần Mục có uy lực rất kinh khủng, nhưng là vừa rồi hắn không có sử dụng, chỉ là dùng bộc phát tới đánh bại hai người, hiển nhiên bọn họ còn chưa có mạnh tới mức khiến Trần Mục phải sử dụng Kiếm Thiểm, bởi vì hắn chỉ dựa vào thực lực là đã có thể nghiền ép được đối thủ rồi.
Luận bàn kết thúc, Trần Mục chiến thắng.
Mọi người vây quanh Trần Mục trở lại Trần gia.
Lâm Trần và Bạch Tố từ bỏ ý nghĩ mời Trần Dĩnh gia nhập tông môn, bọn họ vẫn nể mặt như cũ, mang theo đệ tử tới Trần gia ăn tiệc đầy tháng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT