Trần Mục nhăn mặt lại rồi nói: "Ta đau bụng, biểu tỷ, ngươi chiếu cố các nàng giúp thay ta."
Trần Mục lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Trần Hi vừa mới chuẩn bị đi hỗ trợ, nhìn thấy Đường Thi các nàng thì vội vàng đi lên chào hỏi.
Trần Hi mời các nàng đi dạo trong thành.
Mộ Lam và Lộ Tiểu Tiểu thì không ưa nhau, các nàng không có cùng nhau đi chơi mà là trở lại bên cạnh trưởng bối riêng của mình.
Thời gian còn sớm.
Khách khứa đã ngồi đầy ở Trần phủ.
Trần Thiên Nam quyết định sớm tổ chức tiệc đầy tháng.
Ba mươi bàn ăn ở Diễn Võ trường chật kín chỗ ngồi, còn có rất nhiều khách còn chưa có bàn để ngồi, bọn họ đều không vội vàng, đều rất trật tự rành mạch.
Rất nhiều khách không phải tới uống rượu, mà là muốn thông qua tiệc đầy tháng tới kết giao Trần gia.
Trần Thiên Nam vốn định sắp xếp cho Đường Chấn ngồi xuống trước, nhưng Đường Chấn từ chối nói: "Đều là thông gia với nhau, không phải người ngoài, vẫn là để cho khách ăn trước đi."
Trần Thiên Nam và Trần Nghiêm xuất hiện ở Diễn Võ trường, bọn họ mời rượu mọi người ở trên buổi tiệc, cảm ơn tất cả mọi người đã tới Trần gia làm khách.
Khách khứa trên bữa tiệc đều cùng nhau nâng chén, Diễn Võ trường trở nên rất náo nhiệt.
Tất cả mọi người đang bàn luận về ấu long (rồng nhỏ) của Trần gia.
"Trần Mục ăn liền một lúc năm bát mì thịt bò ở Túy Hương lâu chúng ta, khi đó ta đã biết tiểu tử này không đơn giản rồi, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ."
"Chuyện này ngươi đã nói ra tới mấy trăm lần rồi, có thể có chuyện nào mới hơn chút không?"
Sau đó tới Trương Sơn đầu trọc cười nói ra: "Tới ta nói chuyện các ngươi không biết đi."
"Khi đó Trần Mục còn chưa có nổi danh, chúng ta đi áp tiêu tới Bạch Ngân thành, Trần Mục ở trong một khu rừng một mình dọa lùi sói lưng xám khổng lồ, hắn đoán chừng có mệnh cách Chân Long, chắc chắn là áp chế ở trên huyết mạch."
"Thật hay giả, Trương Sơn, ngươi không có uống nhiều rồi đó chứ?" Lão bối ngồi cùng bàn hắn hoài nghi mà hỏi.
Lộ trang chủ cười nói bổ sung: "Hắn nói không sai chữ nào, ta suy đoán không sai thì Trần Mục và Tiểu Tiểu ở trong núi gặp phải là Yêu Lang phương bắc."
"Lúc ấy Tiểu Tiểu bị Yêu Lang dọa chạy, chắc hẳn là Trần Mục dọa Yêu Lang rời đi, hắn có phải Chân Long hay không lão phu không biết nhưng hắn có cái lá gan của Chân Long."
Mọi người chấn kinh.
Không nghĩ tới Trần Mục lại còn có loại trải nghiệm như thế này.
Yêu Lang là thuộc loại rất khó đối phó, Kiếm Sư cũng khó giải quyết được.
Khuôn mặt Lộ Tiểu Tiểu đỏ bừng, làm sao lại nói ra cả chuyện ta chạy trối chết cơ chứ, thật là mất mặt.
Trần Nghiêm và Trần Thiên Nam mời rượu ở Diễn Võ trường, lúc này Trần Hạo chạy vào, "Gia gia, cha ta nói có nhân vật lớn tới, bảo mời ngài nhanh đi ra."
Trần Thiên Nam không dám chậm trễ, vội vàng nhắc nhở: "Trần Nghiêm, nơi này giao cho ngươi."
"Không thành vấn đề."
Trần Nghiêm trịnh trọng nói.
Bên ngoài Trần phủ.
Có mấy chiếc xe ngựa sang trọng.
Đi đầu là xe ngựa vàng son lộng lẫy, điêu khắc hình Long Phượng, đó là Vương niện, đại biểu cho Vương tộc, bốn con ngựa kéo xe trong hơi thở mang theo hơi nóng, đây là loại ngựa mà chỉ có Vương tộc mới có thể chăn nuôi.
Trần Thiên Nam kinh hãi, còn tưởng rằng là Yến Vương, đây chính là chúa tể Đại Yên thế tục, kẻ mạnh đã thống trị Đại Yên vương triều được ba trăm năm.
Tuy nhiên từ trong xe ngựa đi ra lại là một thiếu nữ có đường cong lả lướt, mái tóc xanh trên đầu được cuốn cao cuốn thấp, đan xen là những chiếc trâm cài vào, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, đôi mắt to sáng ngời, dưới chân là một đôi giày cao gót trắng tinh để lộ ra sự cao ráo của nàng ta, nàng ta mặc một bộ quần áo màu vàng sáng, bên ngoài khoác lên chiếc áo choàng bằng nhung dày màu trắng như tuyết, nàng ta bước ra từng bước chân ưu nhã mà đi tới.
Hành Dương Hậu đi ra từ trong chiếc xe ngựa đằng sau, hắn đi theo thiếu nữ đi tới trước Trần phủ.
Trần Thiên Nam và Trần Uy chắp tay đón lấy.
Hành Dương Hậu chắp tay đáp lễ nói: "Trần lão, vị này là Cửu công chúa tên là Yến Lang Nguyệt."
"Trần Thiên Nam bái kiến Cửu công chúa."
"Trần Uy bái kiến Cửu công chúa."
Bọn họ khom người với vẻ tôn kính, dân chúng xung quanh càng là quỳ lạy dập đầu.
Gia tộc tu hành thì không cần phải quỳ lại làm lễ đối với Vương tộc, gia tộc bình thường thì cần phải hành lễ quỳ lạy.
Trên mặt Yến Lang Nguyệt mang theo nụ cười mỉm, hai tay nàng đặt trên eo rồi hơi khom người nói: "Trần lão không phải làm lễ, vãn bối không dám nhận."
Nàng ta là công chúa cao quý của Vương tộc, lại hạ thấp tư thái ở trước người, cho Trần gia đủ thể diện.
Trần Thiên Nam thì được sủng ái mà lo sợ, vội vàng nở nụ cười hoanh nghênh nói: "Công chúa điện hạ đường xa mà tới, mời vào đại đường để nghỉ ngơi một chút."
Yến Lang Nguyệt cũng không vội, nàng khẽ mỉm cười, ưu nhã nói: "Phụ vương bảo ta chuẩn bị mấy xe lễ vật, hy vọng Trần lão hài lòng."
"Mấy xe?"
Bách tính đứng xung quanh đều kinh ngạc.
Chỉ thấy thị vệ của Vương tộc liên tục khuân đồ từ trên xe xuống rồi đưa vào Trần phủ.
Trần phủ vốn cũng không lớn, lễ vật nhiều như vậy thiếu chút nữa thì lấp đầy cả Trần gia, Trần Thiên Nam lau mồ hôi trên trán, hắn biết trên đời này khó trả nhất chính là ân tình.
Trần Thiên Nam cười xòa nói: "Công chúa điện hạ, yến tiệc đã mở rồi, còn ủy khuất ngài tới đại sảnh ngồi đi."
Yến Lang Nguyệt không để ý, nàng ta cười rạng rỡ nói: Trần lão, ta muốn gặp mặt Trần Mục."
Nàng ta là vì Trần Mục mà tới.
Trần Thiên Nam cung kính nói: "Mời công chúa điện hạ vào đại sảnh nghỉ ngơi, ta sẽ bảo Tiểu Mục tới gặp ngài."
Yến Lang Nguyệt đi qua Diễn Võ trường, mọi người đều trợn tròn mắt, đều bị dáng người tựa như thiên tiên của nàng ta hấp dẫn, Mộ Đông Lưu thì càng là đứng lên để hành lễ.
Không nghĩ tới Vương tộc cũng phái đại biểu tới đây, ngay cả công chúa cũng không ngồi trên ghế đầu của bữa tiệc, người ngồi ở trên ghế đầu không thể nghi ngờ đều tự hào.
Trần Thiên Nam bảo Trần Nghiêm đi tìm Trần Mục, hắn còn phải đi ra bên ngoài để nghênh đón khách.
Trần Mục trốn ở gian phòng của mình để tu hành.
Trần Nghiêm tìm được Trần Mục, "Mục nhi, công chúa Vương tộc tới Trần gia, nàng ta chờ ngươi ở tổ trạch."
Tuy rằng Trần Mục không tình nguyện cho lắm, nhưng hắn không muốn phụ thân và gia gia của mình phải khó xử nên cười nói ra: "Được rồi cha, ta sẽ đi qua ngay bây giờ."
Trần Mục đi tới đại sảnh tổ trạch, xung quanh đều là thị vệ mặc áo giáp, hắn nhìn thấy Yến Lang Nguyệt.
Yến Lang Nguyệt không giống những đứa bé gái như Mộ Lam và Lộ Tiểu Tiểu kia, mà là thiếu nữ thanh thuần, nếu như không phải từng gặp Triệu Phi Yên và Khương Phục Tiên, Trần Mục bây giờ chắc chắn sẽ không thể dời mắt.
"Công chúa tỷ tỷ có chuyện gì sao?" Trần Mục hé ra hàm răng trắng như tuyết cùng với nụ cười rạng rỡ.
Yến Lang Nguyệt nhìn chằm chằm dò xét Trần Mục, sau đó thì nở ra nụ cười xinh đẹp, Trần Mục còn muốn nhỏ hơn so với những gì nàng nghĩ, xem ra thật chỉ mới ba tuổi.
Trần Nghiêm đi theo bên cạnh Trần Mục, nhẹ giọng nhắc nhở: "Công chúa điện hạ đường xa mà tới, ngoài ra còn mang tới cho ngươi rất nhiều lễ vật."
"Cảm ơn công chúa tỷ tỷ."
Trần Mục hơi khom người tỏ vẻ tôn kính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT