Sau mười mấy ngày.

Trần Mục đã có thể dùng một tay cầm trọng kiếm, hơn nữa có thể thi triển kiếm kỹ Long Ngâm và Lục Trọng Lãng một cách hoàn mỹ, tốc độ rất nhanh, hoàn toàn không bị trói buộc bởi trong tay là trọng kiếm.

Buổi chiều mát mẻ, Triệu Phi Yên xuất hiện ở gần Diễn Võ trường, gần đây Trần Mục không có tới đưa rượu cho nàng, rượu của nàng vừa mới uống xong, chuẩn bị đi ra ngoài mua sắm một chút, thuận tiện tới xem hắn đang làm cái gì.

"Thế mà còn đang luyện, thật đáng yêu." Triệu Phi Yên hơi mím môi đỏ, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười tinh nghịch, nàng ta không có ngăn cản, nhiều lắm chỉ làm cho cảnh giới tăng lên chậm chút mà thôi, cũng không có tác dụng phụ gì cả.

Nàng ta không muốn dạy kiếm kỹ cho Trần Mục, cũng không có suy nghĩ đi hại hắn, nhìn dáng vẻ kiên trì không ngừng của hắn, đột nhiên cảm thấy đáng yêu, ấn tượng tốt đối với hắn cũng đang dần dần tăng lên.

"Nếu như đi với ta tới Lăng Vân tông sớm một chút, nói không chừng hắn còn có thể sớm trở thành Kiếm Tông."

Triệu Phi Yên lười biếng lắc đầu, "Chờ ngày nào nhớ tới ta mang rượu tới cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết sự thật, xem ngươi có tức hay không."

Khóe miệng nàng hiện lên ý cười càng lúc càng đậm.

Lại là mấy ngày khổ luyện, Trần Mục đã hoàn toàn quen với trọng kiếm, lúc hắn vung kiếm mang theo sóng kiếm, xem như không sử dụng kiếm khí cũng có uy lực rất khủng bố.

Ban ngày Trần Mục khắc khổ luyện tập với trọng kiếm, buổi tối lúc nghỉ ngơi thì dùng Tạo Hóa Hô Hấp pháp khôi phục, gân cốt và huyết nhục trong cơ thể càng ngày càng mạnh.

Sáng sớm.

Khi trời còn tờ mờ sáng.

Trong đình viện truyền tới tiếng nói chuyện.

"Gần đây có ai đó tới bái phỏng." Trần Mục mở mắt ra, người sợ nổi danh heo sợ mập, hiện tại Trần gia đông như trẩy hội, cộng với rất nhiều phiền não.

Trần Mục trở mình ngồi dậy, hắn mặc quần áo tử tế vào, đoán chừng là có 'thân thích' phương xa tới.

Từ sau khi hắn nổi danh, người từ khắp mọi nơi chạy tới Trần gia nhận thân, có nói là trưởng bối của Trần Mục, còn có nói là cùng thế hệ với gia gia của Trần Mục, người Trần gia đối với chuyện này rất là phiền não.

Gia gia Trần Thiên Nam từng nói với hắn, bọn họ là con cháu của Trần Tú, thật muốn tính là thân thích thì phải là dòng dõi của Trần Tú.

Những người này tới Trần gia căn bản không phải là con cháu của Trần Tú, đều là một số người giả thân thích.

Trong viện.

Người đàn ông trung niên mặc cẩm y dẫn theo hai tiểu bối đi tới, bọn họ mặc quần áo rất không đơn giản.

Trần Nghiêm mỉm cười nói: "Đường huynh, mời vào bên trong, Uyển nhi còn đang nghỉ ngơi ở trong phòng."

Trung niên mặc cẩm y thở dài nói: "Gia phụ bị bệnh nằm liệt giường, gửi cho nàng nhiều bức thư mà cũng không thấy nàng trả lời, thật không tưởng tượng nổi."

"Nhạc phụ bị bệnh? Chuyện này nếu như ta biết sớm hơn một chút thì chắc chắn sẽ đi thăm lão nhân gia ông ta, tuy nhiên gần đây thực sự là không dứt ra được." Trần Nghiêm cười bồi nói.



Đường Lâm gật đầu liên tục, "Vẫn là muội phu biết xử sự, ta cũng không phải là tới hưng sư vấn tội, chủ yếu là muốn đến thăm Uyển nhi, thuận tiện nhìn xem cháu ngoại trai chưa từng gặp mặt kia."

"Đây là lễ vật ta chuẩn bị." Đường Lâm lấy hộp lễ từ trong tay thiếu niên đứng đằng sau.

Trần Nghiêm liên tục từ chối, nhỏ giọng nói: "Đường huynh, thay ta cảm tạ ý tốt của lão gia tử, nhưng Uyển nhi sẽ không nhận."

Đường Lâm trầm giọng nói: "Muội phu, ngươi đừng có làm như người xa lạ như vậy, chúng ta đều là người một nhà, sau này còn phải qua lại với nhau nhiều, một chút tâm ý, không được từ chối."

Trần Nghiêm bị ép nhận lấy lễ vật.

Lúc này, Trần Mục đang chuẩn bị đi ăn cơm, vừa ra cửa thì gặp được bọn họ đang đứng trong đình viện.

Hai mắt Đường Lâm ngưng lại, hắn nhìn vào Trần Mụng đang vác trọng kiếm đi tới, đôi mắt kia sáng ngời như có thần, toản thân tỏa ra khí thế bá đạo khiến cường giả Kiếm Tông cũng phải kính úy.

Thiếu niên và thiếu nữ đánh giá Trần Mục.

"Ha ha ha, đây chắc chắn là cháu trai của ta, thần võ ngút trời, anh tư tuyệt thế, tương lai không thể đô lường a." Đường Lâm nhịn không được mà nói lời khen ngợi.

Trần Nghiêm cười khổ nói: "Mục nhi, đây là cữu cữu của ngươi, ca ca của mẫu thân ngươi."

"Cữu cữu."

Trần Mục tùy ý mà nói.

Hắn trước kia chưa từng được nghe mẫu thân nhắc tới, hóa ra nàng ta còn có ca ca, xem ra lai lịch không nhỏ.

Đường Lâm vội vàng giới thiệu, "Đây là biểu ca của ngươi tên là Đường Trác, còn đây là biểu tỷ của ngươi Đường Thi."

"Ừm."

Trần Mục khẽ gật đầu.

Hai tỷ đệ Đường Thi rất tò mò về Trần Mục.

Bọn họ sớm đã nghe nói về tuyệt thế thiên kiêu xuất hiện ở Hắc Thạch thành, có được căn cốt cực phẩm, ba tuổi đã trở thành Kiếm Sư, tham gia luận võ của tiểu bối Hắc Thạch thành, thậm chí còn giành được thành tích tốt là quán quân.

Bọn họ đều không nghĩ tới, Trần Mục lại chính là con trai của cô cô của mình.

Mặt mũi Đường Thi tràn đầy nụ cười, trong trẻo nói: "Xin chào ngươi, Tiểu Mục, ta là tam biểu tỷ của ngươi."

Trần Mục khẽ gật đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ ta còn có rất nhiều biểu tỷ và biểu muội?

"Nghe nói ngươi là tiểu bối mạnh nhất của Hắc Thạch thành, đợi lát nữa chúng ta luận bàn được chứ?" Đường Trác mỉm cười, một bộ vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Hắn vốn không thèm để ý tới tiểu bối ở Hắc Thạch thành, tuy nhiên Trần Mục là căn cốt cực phẩm, còn là thiêu kiêu xa gần nghe tiếng, cho nên hắn cố ý đi theo phụ thân tới đây chính là muốn biết Trần Mục đến tột cùng có lợi hại giống như trong lời đồn hay không.

Trần Mục khẽ mỉm cười nói: "Được."



Hắn đang lo không tìm được đối thủ thích hợp.

Đường Lâm quát lớn: "Đường Trác, ngươi có hiểu chuyện hay không, nếu như làm bị thương Tiểu Mục thì làm sao bây giờ?"

"Ta sẽ chú ý." Đường Trác nghiêm túc nói.

Trần Nghiêm cười nói ra: "Các ngươi đi suốt đêm tới đây còn chưa ăn gì đi, hay là vào trong phòng ăn tùy tiện chút gì đó đi."

Trong đại sảnh.

Trần Mục đang ăn sáng.

Đường Thi thì thăm dò hắn tới mắt không thèm chớp.

Không nghĩ tới sức ăn của người đệ đệ này vậy mà lớn tới như vậy.

Trần Mục thấy mãi mà không thấy bóng dáng mẫu thân của mình vào bàn ăn, hắn định ăn xong thì đi xem mẫu thân, không biết nàng ta có phải là có chỗ nào đó không thoải mái hay không.

Đường Lâm vẻ mặt hiền lành nói: "Tiểu Mục, có muốn đi Kim thành ở Dương châu (châu này là châu của một quốc gia không giống như Hoang châu mà giống như Hành châu) chơi mấy ngày hay không?"

Đường Thi nở nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nói: "Kim thành có rất nhiều nơi để chơi, còn là thành thị lớn nhất phương nam, phồn hoa hơn nhiều so với Hành châu."

"Không muốn đi."

Trần Mục không có hứng thú.

Đường Lâm thở dài nói: "Ông ngoại ngươi mắc bệnh nằm liệt giường, nếu như ngươi tới Kim thành chơi mấy ngày, nói không chừng bệnh của lão nhân gia ông ta sẽ có chuyển biến tốt đẹp."

Trần Mục cũng không biết mình còn có ông ngoại, hiển nhiên là quan hệ giữa hai nhà không được tốt cho lắm, lạnh nhạt nói: "Nếu như mẫu thân đi thì ta sẽ đi."

Trong mắt Trần Nghiêm mang theo nụ cười vui mừng, Trần Mục càng hiểu chuyện hơn so với hắn.

Cơm nước xong xuôi.

Trần Mục đi tới gian phòng của mẫu thân.

"Mẫu thân, làm sao mẹ lại không tới ăn cơm?" Trần Mục đứng ở bên giường hỏi.

Đường Uyển ngồi dậy, dịu dàng nói: "Ngươi còn nhỏ, sau này mẫu thân sẽ nói cho ngươi biết."

Trần Mục trịnh trọng nói: "Mẫu thân, ta không còn nhỏ nữa, mẹ có mâu thuẫn với nhà cữu cữu sao?"

Thấy Trần Mục đã hỏi tới như vậy rồi, Đường Uyển cũng không còn ý định giấu nữa, cười khổ nói: "Ta sinh ra tại gia tộc quyền thế ở Kim thành, cha ngươi trước kia thường xuyên đưa hàng cho Đường gia chúng ta, chúng ta bởi vậy mà quen nhau, tuy nhiên ông ngoại ngươi lại không cho phép chúng ta tới với nhau."

Khó trách mẫu thân lại đoan trang ưu nhã, dịu dàng hiền lành như vậy, hóa ra là được sinh ra ở gia tộc lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play