Triệu Phi Yên giọng nói hiện vẻ lười biếng, căn bản không có để Trần Mục vào trong mắt.
Trần Mục cầm kiếm gỗ trong tay, hắn lao về phía Triệu Phi Yên, kiếm gỗ chỉ thẳng vào thắt lưng bụng của nàng, Triệu Phi Yên duỗi đầu ngón tay ra, một thanh kiếm băng xuất hiện trong tay nàng, đó là kiếm băng được tạo dựng từ linh lực thuộc tính Băng.
Muốn dùng linh lực tạo dựng ra binh khí thì ít nhất tu vi phải tới Kiếm Hậu.
Triệu Phi Yên ngoại trừ ngưng tụ ra băng kiếm ra thì cũng không có sử dụng lực lượng vượt qua Kiếm Sư, nàng ta hóa giải công kích của Trần Mục một cách tùy tiện.
Tay Trần Mục dần dần trở nên lạnh buốt, hắn cảm thấy tốc độ của mình càng ngày càng chậm, động tác càng ngày càng trở nên chậm chạp, hàn khí bám vào trên kiếm của Triệu Phi Yên có thể làm ảnh hưởng tới công kích của đối thủ.
Không bao lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục đã trở nên trắng bệch, thân thể cứng ngắc, ngay cả cử động cũng trở nên khó khăn.
Triệu Phi Yên nắm tay một cái, kiếm băng trong tay đã biến thành mây mù tiêu tán trong không trung, Trần Hạo đứng xem mà mắt lồi ra mồm há hốc, "Thủ đoạn thật là lợi hại."
Toàn bộ quá trình Trần Mục đều bị áp chế, Triệu Phi Yên khẽ cười nói: "Cũng không tệ lắm, tương đương với ta năm đó."
"Thật sao? Năm đó tu vi ngươi là gì?" Trần Mục có chút hiếu kỳ.
Trần Hạo biểu thị nghi ngờ, Trần Mục là thiên kiêu lợi hại nhất mà hắn từng thấy.
Triệu Phi Yên lạnh lùng kiêu ngạo nói: "Ta ba tuổi đã đi theo sư tôn tu hành, chỉ dùng ba tháng đã trở thành Kiếm Sư, bốn tuổi đặt chân tới Kiếm Tông cảnh, tám tuổi Kiếm Hậu, mười bảy tuổi năm đó trở thành Kiếm Vương."
Trần Mục hơi kinh ngạc, không nghĩ tới nàng ta vậy mà lợi hại như vậy, quả thực giống như bật hack vậy.
Trần Hạo cũng đã sắp ngoác cả mồm ra bởi vì kinh ngạc, đây là độ cao mà cả đời hắn cũng khó mà với tới.
Triệu Phi Yên là thiên kiêu tuyệt thế ở Hoang châu, nàng ta lập nên các loại kỷ lục về tu hành, nhưng bây giờ Trần Mục có khả năng đánh vỡ kỷ lục mà nàng ta đang nắm giữ, hơn nữa còn ở dưới tình huống không có sự giúp đỡ từ Lăng Vân tông.
Đây chính là nguyên nhân vì sao mà Triệu Phi Yên không muốn chỉ điểm Trần Mục, nàng ta không muốn mang tới phiền phức cho mình.
Thiếu tông chủ Lăng Vân tông còn chưa định ra, nàng ta không muốn Trần Mục trở thành chướng ngại của chính mình.
Trần Mục thấy tâm trạng của Triệu Phi Yên không tệ cho nên chủ động mở miệng nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi có thể dạy ta một vài chiêu được không?"
Hai tay Triệu Phi Yên khoanh ở trước ngực, thản nhiên nói: "Có thể, tuy nhiên ngươi phải đáp ứng yêu cầu của ta."
Trần Mục khẽ gật đầu.
Trần Hạo ở bên cạnh cũng vô cùng kích động, nếu như có thể học được một chút da lông thôi thì hắn cũng đã thỏa mãn rồi.
...
Diễn Võ tràng.
Trần Mục nhìn chằm chằm vào Triệu Phi Yên.
Triệu Phi Yên ngồi xổm người xuống, nàng ta ghé vào bên tai Trần Mục khẽ nói: "Sau này ngươi không được phép nói ra chuyện ta uống rượu cho sư tôn ta biết, hiểu không?"
"Ừm ân."
Trần Mục đáp ứng một cách sảng khoái, hắn còn cho rằng sẽ là yêu cầu kỳ quái gì, không nghĩ tới lại đơn giản tới như vậy.
Triệu Phi Yên biết Trần Mục rất thông minh, không có dông dài, lập tức đứng dậy, thể hiện rõ ra dáng người mảnh khảnh của mình, Trần Mục chỉ có thể đứng tới đầu gối của nàng ta, ngẩng đầu thậm chí còn không trông thấy mặt của Triệu Phi Yên.
Đôi chân giò này của nàng ta thật sự là quá dài.
Triệu Phi Yên dịch chuyển vào giữa Diễn Võ trường, Trần Mục không thể thấy rõ động tác của nàng, chỉ thấy trên không trung lưu lại một cái bóng tím.
"Thật nhanh!"
Trần Hạo hoảng sợ nói.
Trong tay Triệu Phi Yên xuất hiện một thanh trường kiếm trắng như tuyết, đây là kiếm thật, nhiệt độ trong thiên địa đột nhiên hạ xuống, mùa đông chưa tới nhưng hàn ý tới từ thanh kiếm kia.
Trần Mục biết đây không phải là một thanh kiếm bình thường.
Triệu Phi Yên cao ngạo nói: "Đây là bội kiếm của ta, Linh giai thượng phẩm, ta gọi nó là Khinh Ngữ."
"Thất phẩm trở lên!"
Trần Hạo không thể không hít vào một ngụm khí lạnh.
Hán dám khẳng định, toàn bộ Hắc Thạch thành đều tìm không ra một thanh vũ khí Linh giai thượng phẩm thứ hai nào như thế này.
Trần Mục thật không có quá mức kinh ngạc, chỉ là nhỏ giọng thầm nói: "Khinh Ngữ, cái tên này nghe rất có cảm giác như phá giáp."
Triệu Phi Yên bắt đầu diễn luyện kiếm kỹ, Trần Hạo thì bị hàng loạt các chiêu thức làm cho hoa hết cả mắt, hắn hoàn toàn không nhớ được được tất cả các kiếm chiêu.
Trần Mục thì vẻ mặt chuyên chú, hắn khắc ghi tất cả kiếm chiêu vào trong thức hải, có lẽ nguyên nhân là ở việc làm người hai đời nên trí nhớ của hắn vượt xa người bình thường.
Khi Triệu Phi Yên thu hồi Khinh Ngữ lại, Diễn Võ tràng đã được sương lạnh trải rộng ra, mặt đất còn có sáu vết kiếm có thể trông thấy rõ ràng, Trần Hạo đã quên hoàn toàn cần phải xuất kiếm như thế nào, hắn hoàn toàn choáng váng.
Kiếm kỹ mà Triệu Phi Yên sử dụng cũng không có sử dụng linh khí, cho nên không có uy lực gì, nhưng nếu như mang theo linh lực, uy lực sẽ rất kinh khủng.
Triệu Phi Yên nhìn về phía Trần Mục, bình tĩnh nói: "Đây là Lục Trọng Lãng kiếm kỹ Linh giai hạ phẩm, chỉ cần rót linh lực vào trên kiếm kỹ là có thể phóng ra sáu đạo kiếm quang, thích hợp cho công kích trên phạm vi lớn."
Vừa rồi nàng ta chỉ là biểu diễn, cho nên chỉ để lại sáu vết kiếm trên mặt đất.
"Ngươi còn là Kiếm Sư, mặc dù không cách nào phóng xuất ra sáu đạo kiếm quang, nhưng chỉ cần nắm giữ bộ kiếm kỹ này là có thể phóng xuất ra sáu đạo kiếm khí, cho dù có kém cỏi thế nào đi nữa thì cũng có thể phóng ra ba đạo kiếm khí."
Bộ kiếm kỹ này tính ra là tương đối khó, Triệu Phi Yên cố ý chọn loại kiếm kỹ khó luyện, muốn để cho Trần Mục cảm thấy khó mà lui.
Trần Hạo không có tiếp tục nghe, bộ kiếm kỹ này hắn không học được, quả thực chỉ là lãng phí thời gian cho nên tiếp tục luyện tập kiếm kỹ long ngâm vừa nắm giữ.
"Có cần biểu diễn lại lần nữa hay không?"
"Ta thử trước một chút đi."
Trần Mục cầm lấy kiếm gỗ, hắn nhắm mắt lại, dựa vào ký ức, chậm rải sử xuất bộ kiếm kỹ này, tuy rằng quá trình rất chậm, nhưng hắn không có sai, hơn nữa cuối cùng còn phóng ra ba đạo kiếm khí.
Trần Hạo thật không cảm thấy kinh ngạc, hắn sớm đã biết tam đệ là thiên tài, đã chứng kiến mãi thành quen rồi.
"Cái gì!"
Triệu Phi Yến nhíu mày.
Trước đây nàng ta quan sát tới ba lần thì mới nhớ được Lục Trọng Lãng, sau đó thì phải trải qua luyện tập đi luyện tập lại vài ngày mới phóng ra được ba đạo kiếm khí.
Trần Mục thì chỉ dùng một lần.
Triệu Phi Yến bị chấn kinh bởi ngộ tính của hắn.
Nàng ta sững sờ đứng thất thần ở đó, dần dần hiểu được tại sao sư tôn lại muốn nàng ta tự mình tới bảo vệ sự trưởng thành của Trần Mục, thiên phú như thế này, thành tựu trong tương lai có lẽ có thể sánh vai với sư tôn.
Ở vào lúc Triệu Phi Yên thất thần, Trần Mục thi triển kiếm kỹ một lần nữa, lần này thì càng trôi chảy hơn, hơn nữa còn phóng ra bốn đạo kiếm khí, ngay sau đó lần thi triển kiếm kỹ thứ ba, hắn càng thuần thục hơn, hắn đã có thi triển bộ kiếm kỹ này một cách hoàn mỹ.
Sáu đạo kiếm khí phá không mà ra, trên bức tường cách đó không xa đều lưu lại sáu vết kiếm nho nhỏ.
Khuôn mặt Triệu Phi Yên trở nên cứng đờ, không có vui mừng, ngược lại có một loại cảm giác nguy cơ, nàng ta cảm thấy địa vị của mình đang tràn đầy nguy hiểm.
Liệu trong tương lai sư tôn có coi trọng hắn hay không?
Trần Mục cắt ngang suy đoán của nàng, "Tiên tử tỷ tỷ, có thể dạy cho ta thêm mấy loại kiếm kỹ nữa hay không?"
Trong khoảng thời gián ngắn ngủi như vậy, Trần Mục đã nắm giữa kiếm kỹ Linh giai hạ phẩm có thể nói là khó, Triệu Phi Yên bây giờ đã không còn muốn nói chuyện với hắn.
Nhìn vào ánh mắt đơn thuần vô tội của Trần Mục, Triệu Phi Yên không có từ chối, khóe miệng hiện lên ý cười nói: "Ta có một bộ kiếm kỹ rất lợi hại, tuy nhiên phải tu luyện tích lũy nhiều năm mới thành công."
Trần Mục trừng mắt nhìn, hắn tràn ngập hứng thú đối với kiếm kỹ này, "Kiếm kỹ gì vậy?"
"Kiếm Thiểm!"
Triệu Phi Yên bình tĩnh nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT