Mạc Phàm kinh
ngạc nhìn vị sư huynh của đám tu chân này, hắn ta thực sự hiến kỳ về
người này. Hứng trọn một quyền chân khí vào điểm yếu, tại sao vẫn còn
đứng dậy được?
Như biết được suy nghĩ của Mạc Phàm, hắn ta nở ra một nụ cười đầy sự tự tin kèm theo một chút đẹ dọa nói.
“Ngươi tưởng chỉ với một quyền yếu ớt của ngươi mà có thể phá được hộ thuẫn của ta hay sao? Ngươi còn non lắm”
Pháp bảo hộ thuẫn bằng linh khí? Hóa ra là vậy, chả trách hắn hứng một đòn
từ mình mà chỉ bị xây sát một chút, Mạc Phàm không thể ngờ được là một
tu chân giả hiếm hoi hành động ở phàm giới lại có một thứ pháp bảo như
vầy. Ngọc bội hậu thuẫn bằng linh khí ít nhất cũng tương đương với mười
ba viên đan tam phẩm, thật không thể coi thường độ giàu có của tên này.
Gã ta sau khi tỉnh lại liền ngay lập tức ra lệnh cho toàn bộ đám sư đệ, sư muội của mình khẩn trương lập trận.
“Các sư đệ, sư muội màu dùng hết đan dược dược dự trữ trong người đi, chuẩn
bị lập trận. Chúng tân nhất định sẽ không để tên này thoát ra được.”
Lúc này có một vị sư muội đứng ra nắm lấy tay vị sư huynh đứng đầu, khuôn mặt đầy sự mệt mỏi hỏi.
“Người này tuy có chút làm tổn thương đến chúng ta, nhưng giờ chúng ta bị con
ma thú ấy đánh cho lên bờ xuống ruộng, nguyên khí cực kỳ hao tổn. Muội
thấy, tốt nhất là không nên đánh thì hơn. Thả chuột béo còn hơn để nó
cắn lại”
Nghe sư muội của mình nói như thế, sư huynh ngay lập tức giận dữ đáp lại.
“Muội bị ngốc à? Hay là chưa nhận được kinh nghiệm gì từ lần bị đánh lén hồi
nãy của huynh? Quan sát trang phục của hắn ta xem, giống y hết những gì
tướng quân miêu tả không? Cộng thêm cả linh khí chí dương hồi nãy, huynh chắc chắn rằng hắn ta không đến vì thiện cảm. Sớm muộn hắn cũng giết
sạch nơi này mà thôi”
Vị sư muội nghe xong thì kinh hãy lùi lại
mấy bước chuẩn bị Dưỡng Thương Đan nhị phẩm cho cuộc chiến sắp tới. Cả
đám sư đệ cùng hơn ba mươi lăm ngàn tên lính cũng chuẩn bị đầy đủ vũ
khí, chuẩn bị xuất trận bất kỳ lúc nào.
Chứng kiến một cỗ chiến
khí ngào ngạt như vậy, Mộng Quân lo lắng định xông vào trợ giúp Mạc Phàm mở ra một con đường máu chạy thoát. Nhưng vừa định đi thì hắn ta giơ
tay lên, biểu thị đừng vội, chuyện này còn nằm trong lòng bàn tay.
Mặc dù không đành lòng, nhưng Mộng Quân vẫn theo lời Mạc Phàm, không dám rời khỏi vị trí của cái cây đang ẩn nấp.
Đứng trước hơn vạn người, Mạc Phàm tự tin nở ra một nụ cười mặc cho thân thể loang lổ vết thương từ trận chiến với Tuyền Hoàng Chư Xà lúc trước.
— QUẢNG CÁO —
“Nếu ngươi đã suy đoán được thân phận của ta như thế thì ta không việc gì phải che giấu nữa, lên hết đi!”
“Ngươi đừng tưởng ngươi ở phàm giới đạt được thành tựu Luyện Linh tầng 1 là
hay, ngươi nên biết rằng ta cùng các sư đệ mạnh hơn ngươi rất nhiều”
Nói rồi gã ta dùng tay vận linh khí nâng một tảng đá to cách đây hơn 500m,
nhanh như cắt phóng thẳng về phía lưng Mạc Phàm. Mạc Phàm cảm thấy linh
khí trong khu vực này có chút không đúng, có lẽ là đã bị Đảo Linh Bài
chưởng khống câu thông rồi,
Hắn sau đó lập tức quay lưng lại tung ra một quyền chứa chân khí phá nát tảng đá to lớn thành vô số viên đá
nhỏ. Nhưng chỉ với một cái phẩy tay của vị sư huynh đó, những miếng đá
đó như hóa thành những viên đạn có trí khôn, lựa những chỗ có vết thương mà bắn tới.
Mạc Phàm tuy đã đề phòng trường hợp tên này sở hữu
thổ linh căn, nhưng thành thục khống chế mấy viên đá nhỏ như này đã nằm
ngoài dự định của hắn rồi.
Phụt vài tiếng, máu tươi phun ra, tuy
đỡ được vài mảnh đá nhỏ nhưng hơn ba phần đã ngâm và những điểm chí
mạng, khiến cho vết thương của Mạc Phàm đã tăng lên bốn phần. Lúc này
thương thế của hắn nghiêm trọng tới mức kích phát sự sợ hãi của Thành
Nam cùng Phản Phản trong Thức Hải, làm cho hai người đứng ngồi không im
quan sát trận đấu.
Thành Nam không thực sự hiểu nỗi cái tên điên
này nữa, cướp được nội đan thì phải về đi chứ, còn ở đó làm bao cát cho
mấy tên cấp cao hơn mình tập đánh, thật là quá ngu ngốc mà.
Gánh
lấy bốn thành thương thế, Mạc Phàm mạnh mẽ xông tới tung ra một quyền
trực diện cực kỳ nhanh vào vị sư huynh kia. Sư huynh đưa hai tay chéo
nhau đỡ một quyền, nhưng rắn một tiếng, hộ thuẫn trên người của gã ta bị đánh nát.
Một quyền này của Mạc Phàm thực ra không nhắm vào
người vị sư huynh dẫn đầu mà là nhắm vào pháp bảo của gã, vì hắn biết
rằng cái món pháp bảo này còn khó chịu hơn cả hộ thể của Trương Thuẫn
nữa, hoàn toàn không có cơ hội kích sát kẻ đeo nó.
Chứng kiến vật báu của mình bị Mạc Phàm một quyền đánh nhát như thế vị sư huynh nổi
lên nộ hỏa. Gã ta lấy Song Phi Vũ Kiếm cùng cây thiết chùy của mình ra,
chủ động giáng hai đạo xung kính cùng đao kích thẳng tới người Mạc Phàm. Hắn ta cũng không phải dạng vừa, hai tay lộ ra chân khí cường hãn mạnh
mẽ đấm tới.
Bùm một tiếng, xung kích giao động cả không gian. Cỏ
cây cây cùng lúc bất gốc cùng với lều trại, một kích toàn lực này của
hai người quả thực cường đại.
Mạc Phàm sau khi giao chiến chiêu
thức thì một chân khụy xuống ho ra máu, lực đạo của vị sư huynh này quá
mức cường hãn, có thể dễ dàng trấn áp hắn.
Sư huynh đó khi đánh
so chiêu xong liền rất tự mãn trong lòng, gã ta một tay cầm cây chùy
định nện thẳng vào đầu Mạc Phàm, một chiêu giết chết hắn. Nhưng không
ngờ sau tiếng rầm đầu uy lực thì thứ bị nứt ra không đầu của Mạc Phàm,
mà là mặt đất.
Gã ta ngây lập tức biết được có chuyện gì không lành, nên ngay lập tức ra lệnh. — QUẢNG CÁO —
“Mọi người, Thất Bát Tinh Trận mau lên”
Theo lệnh của vị sư huynh tất thảy mọi người như được cảnh tỉnh, lập lại
thành một trận pháp. Hai người ngự kiếm bay lên, bắt dùng một thanh kiếm trấn ngự phái trên, còn đám người còn lại đứng bốn phương tám hướng
chặn đầu Mạc Phàm. Tẩy thảy đều tỏa ra một cỗ áp khí vô cùng kinh khủng.
Mạc Phàm cười nhạt một cái nhìn người đứng đầu mỉa mai.
“Ta tưởng ngươi thế nào, hóa ra chỉ là một môn phái nhỏ bé, hy sinh đệ tử để đến phàm giới kiếm Kim Tinh.”
Vị sư huynh nghe lời nói này của hắn lập tức nổi lên một cơn lạnh người,
hắn ta là ai sao biết được đây chỉ là một trận pháp cấp thấp trong giới
tu chân? Tán tu bình thường gặp nó cũng phải kêu lên một tiếng trận pháp tinh diệu. E rằng người đứng trước mặt gã bây giờ nguồn gốc không đơn
giản.
Vị sư huynh khi nghỉ tới đó ngay lập tức cắn răng đầy uất
hận. Hắn ta là ai có còn quan trọng hay không chứ, dù sao bây giờ trong
tu chân đại lục bọn hắn cũng là người chết rồi.
“Tất cả xông lên, đừng để tên này chạy thoát”
Nghe lệnh, hơn mười thanh phi kiếm mang một cỗ linh khí nồng đầm phóng thẳng xuống dầu Mạc Phàm. Xoen xét vài tiếng, những thanh kiếm đó hóa thành
những tia hào quang màu xanh xám bay lên khắp trời, nếu tốc độ được tua
chậm thì người khác có thể nhìn thấy được những giọt máu vẫn còn nóng
đọng trên thanh kiếm.
Mạc Phàm trong một khoảnh khắc nhỏ đó đã
phóng ra hết tốc lực tối đa để né hết những thanh phi kiếm đó, nhưng
pháp bảo vẫn là pháp bảo, vẫn rất là lợi hại. Khiến hắn mặt dù tránh
được hơn chính thanh vẫn bị một thanh sượt qua chảy máu.
Ngay khi Mạc Phàm dừng lại thì thanh Song Vũ Phi Kiếm của tên sư huynh cường hãn chém tới. Hắn mặc dù đám thấm mệt sau khi tránh một loạt các phi kiếm
hồi nãy nhưng vẫn còn sức để dùng một quyền đối chọi với thanh phi kiếm
của gã.
Keng một tiếng, nấm đấm của của Mạc Phàm như thể sắc đá,
có thể trực tiếp dùng thể lực đánh lui được một trảm này của gã sư
huynh. Sư huynh lùi lại mấy bước rồi dùng chùy đạp mạnh xuống đất, khiến mặt đất nứt ra thành hình của một cái mạng nhện. Gã nham hiểm cười một
cái, rồi niêm pháp quyết, sau đó giương tay bóp lại.
Mặt đất cứ
như đôi bàn tay của gã, từ từ mọc lên những ngón tay bằng đất bóp lấy
Mạc Phàm. Hắn ta ngay khi thấy niệm pháp quyết, mặt liền biến sắc nhưng
ngay sau đó lại bình tĩnh trở lại. Loại pháp quyền này chuyên dùng để
đối phó yêu thú, sao có thể đối chiến với con người.
Hắn quặng
người mình một cái, hóa thành huyết quang bay vút khỏi lòng bàn tay đất. Mạc Phàm thu tay lại định tung ra một quyền cực kỳ mạnh vào tên sư
huynh này, chỉ cần giải quyết tên sư huynh thì sẽ không con người người
điều khiển trận pháp. Mà khi mất người điều khiển trận pháp thì dù trận
pháp có tinh diệu đến đâu cũng bị phá bỏ, ngoại trừ những trận pháp đặc
thù không có người khống trận.
— QUẢNG CÁO —
Sư huynh thấy nguy bèn gõ thêm một chùy nữa vào mặt đất, khiến nó tạo
thành một bức tường ngăn cách cú đấm của Mạc Phàm. Bùm một tiếng mạnh
mẽ, cái lớp đất dày như thế mà bị một quyền cực mạnh của Mạc Phàm trực
tiếp đánh nát thành từng mảnh vụn. Bất chợt khuôn mặt gã sư huynh nở ra
một nụ cười quỷ dị, trong khoảnh khắc sinh tử ấy gã đã nghĩ ra một cách
có thể giúp mình thoát được một quyền của Mạc Phàm.
Tay trái gã
cầm chùy dẫn truyền linh lực của mình vào, đập một chùy lên không khí
tạo ra một cỗ xung kích mạnh mẽ đẩy lùi Mạc Phàm. Mạc Phàm vừa lùi lại
thì trợn tròn mắt, cái gã sư huynh ấy sau khi đẩy lui hắn thì dùng một
chùy đập nát tanh Song Phi Vũ Kiếm của mình.
Mạc Phàm biết đây là một trong những công pháp thuộc hàng cao giai trong mang tên, Ngự
Thiết, một trong những công pháp trấn phái của các luyện khí sư. Mạc
Phàm không ngờ cái công pháp dùng để luyện khí này lại có thể được dùng
như thế này, quả đúng là trên đời không có chuyện gì không thể mà.
Những miếng thiết kiếm đó theo cử động bàn tay của sư huynh, tùy tiện phóng
tới Mạc Phàm. Cùng lúc đó hơn chục thanh phi kiếm mạnh mẽ đồng thời phó
về phía hắn, tạo nên một một tình cảnh vô cùng hiểm nghèo.
Đứng trước tình huống một phần sống chín phần chết đó, Mạc Phàm cười khổ nói.
“Lần này xem ra còn tệ hại hơn cả lần đầu ta chiến đấu với tu chân giả nữa”
Lần này xem ra không liều sinh tử là không được.
Mạc Phàm bứt một sợi tóc đen của mình, tay bấm pháp quyết triệu ra một cánh cổng to lớn sau lưng. Hắn giơ sợi tóc lên trời rồi bắt đầu niệm pháp
chú.
“Yên Bái Vạn Triều, Lạng Sơn Tề Thánh, Nội Thành Bất Di. Vạn kiếp bất di hóa hình”
Bầu trời đêm trong vắt bỗng nhiên nổi lên mây đen khiến bầu trời xám xịt
lại. Một cỗ khí hỗn tạp bắn từ phía cánh cổng sau lưng của hắn vào sợi
tóc. Sợi tóc nhỏ bé mềm dẻo bỗng trở nên thẳng đứng cứng rắn, rồi từ từ
to lên cho đến khi biến thành một cây gậy màu đen.
Mạc Phàm cầm trong gậy đen, miệng nở ra một nụ cười khoái chí.
“Hôm nay ta sẽ dùng các ngươi để đột phá”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT