Tại Thanh Huyền Thú Môn bất chợt bốc lên một cột sáng linh khí. Mọi người trong môn, ai chứng kiến điều này đều phải kinh ngạc.
Trong mấy trăm năm qua, ngoài mấy vị trưởng lão và tông chủ ra thì không có
người nào trước trăm tuổi mà có thể đột pháp bình cảnh Luyện Linh tầng
5. Thế mà trong năm nay lại có một tiểu nữ, tuổi mới trên mười một chút
liền đã có thể đột phá.
Diệp Hồng cầm lấy miếng ngọc không còn
một chút cảm ứng nào trên tay mà buồn bã. Như thế, món bảo vật của Diệp
ca ca vì nàng đột phá mà mất đi linh nghiệm.
“Diệp Hồng quả đúng
là yêu nghiệt. Thiên kiêu ở ở tông môn chúng ta cũng không thể nào dưới
trăm năm mà đột pháp Luyện Linh tầng 6 được”
“Không phải yêu nghiệt mà là trời sinh quái vật rồi.”
Tất cả mọi lời bàn tán hướng về nàng, bọn họ lúc trước đã chấn kinh với tốc độ tu luyện thần tốc của nàng, trong khoảng hai năm mà lại đột phá liên tục. Nếu tính trung bình thì Diệp Hỗng mỗi một tháng phải đột phá một
lần, có tháng còn phải đột phá đến hai ba lần mới có thể đạt tới Luyện
Linh tầng 5.
Lúc này sư phụ của nàng Thanh Dương lão đầu bước tới, ôn nhu nói.
“Nha đầu này, con đột phá nhanh thật đấy. Trong vòng mấy năm mà lại có thể
phá được bình cảnh, quả là không hổ danh hai chữ thiên tài mà.”
Diệp Hồng thấy Thanh Dương lão nói như thế liền tỏ ra chán ghét.
“Đột phá cái bình cảnh nhỏ nhoi này thì đã sao. Ta chỉ muốn đột phá Kết Linh đi tìm ca ca mà thôi”
Diệp hồng bấm pháp quyết triệu ra một con chim ưng to lớn, rồi ngồi trên
lưng nó mà phóng thẳng lên xuống một khu rừng hái thảo dược bồi dưỡng
sủng thú.
Thanh Dương lão thấy như thế liền thở dìa, chấp niệm
của Diệp hồng đối vị ca ca của nó quá lớn. Khiến cho người làm sư phụ
như lão phải phiền lòng.
Đột nhiên một giọng nói trầm lắng vang lên sao lưng Thanh Dương lão.
“Tìm cảm của sư đồ ngươi có vẻ không được tốt lắm nhở”
Thanh Dưỡng lão lúc này cúi người xuống, tay nắm lại hành lễ nói.
“Vâng thưa tông chủ. Chỉ là khi thu nhận đồ đệ này, tình cảnh có chút bắt buộc”
Ngọc Thanh lão cười nhẹ một tiếng.
“Nếu ngươi không quản được thì để ta quản đi. Dù sao năm đó cũng là do ta đột phá mà thấy được linh căn của nó mà.”
Nghe thế Thanh Dưỡng lão đành thở dài giao lại Diệp Hồng cho Ngọc Thanh lão quảng thúc. — QUẢNG CÁO —
Trương Thuẫn lúc này đang muốn đột phá Luyện Linh tầng 5 sơ kỳ đến trung kỳ,
nhưng lại gặp một vấn đề tắc nghẽn linh khí. Thế nên khi sắp đột phá thì cơ thể ngưng trệ lại, rồi bị phản lại đến mức hộc máu.
Trương
Thuẫn một mực không can tâm, chẳng lẽ vì một cái trận chiến nhỏ nhoi với Mạc Phàm, mà lại hủy đi toàn bộ con đường tu tiên của hắn. Khiến hắn
mãi mãi dừng ở Luyện Linh tầng 5 sao? Hắn không can tâm. Lại nói Diệp
hồng cùng hắn một lúc đột phá Luyện Linh tầng 5 sơ kỳ, mà giờ này nàng
đã là Luyện Linh tầng 6, còn Trương Thuẫn vẫn chỉ là Luyện Linh tầng 5
sơ kỳ.
Chuyện này hắn thực sự không chấp nhận nỗi. Hắn phải đột
phá, nhất định phải đột phá, sau khi đột phá sẽ đem hai huynh muội họ
Diệp cùng lúc diệt sạch.
…
Trong kinh thành, ở cấm cung.
Tử Châu đang ngồi nép trong góc phòng, tay thì đang gọi cho ngọc bội của Nam. Sau một hồi gọi cũng không thấy phản hồi.
Anh cũng quá vô
tình đi, từ sau vụ Bích Vân thì anh quăng thẳng cái ngọc bội đó vào
trong hệ thống rồi cũng chả ngó ngàng gì luôn. Từ đó hại Tử Châu nghĩ đồ Bích Vân đưa cho đã đi linh nghiệm. Mặc dù đầu đã khẳng định cái ngọc
bội này đã bị hư, nhưng Tử Châu vẫn không từ bỏ hy vọng là sẽ có một
ngày giọng nói của Nam lại vang lên từ miếng ngọc bội.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên, nhưng không phải là từ ngọc bội mà là từ cánh cửa phòng.
“Tử Châu, muội có khỏe không? Huynh, Tế Thu đến gặp muội đây”
Vừa nghe thấy cái giọng ấy, Tử Châu xém nữa khóc òa lên. Nhưng đột nhiên
nàng lại nhớ đến hình bóng cả Bích Vân, kể cả ma nàng còn gặp, tại sao
phải sợ Huynh Tế Thu cơ chứ. Mặc dù vậy, nhưng Huynh Tế Thu vân là Huynh Tế Thu, vẫn là một con quỷ đội lốt người.
Hắn ta bước tới cạnh giường của Tử Châu, tận hưởng khuôn mặt hốt hoảng của nàng, rồi đặt một chén trà lên bàn rồi nói.
“Trà này là huynh đặc biệt chuẩn bị cho muội đó, nhớ uống đấy”
Tử Châu nghe thế cũng không đáp, mà chỉ chui vào chăng sợ hãi nắm chặt
ngọc bội mà thôi. Huynh Tế Thu thấy muội muội của mình sợ hãi đến như
thế thì rất hài lòng, xem ra hắn vẫn có mấy phần uy nghiêm.
Tử
Châu lúc trước có thể cùng Nam vượt qua ba cái cửa để đến được mắt trận, giải cứu cho Bích Vân. Nhưng bây giờ trước mặt của Huynh Tế Thu, nàng
chẳng ra làm sao cả, chỉ là một tiểu muội mít ướt mà thôi.
“Nam, huynh đang ở đâu. Ta biết là huynh vẫn còn tồn tại mà, tại sao lại không trả lời ta”
…
Lúc này tại một khu rừng nào đó, có một cái bóng mặt mờ màu đỏ đang phóng
tới với tốc độ cực nhanh. Kể cả những con khỉ nhanh nhạy nhất cũng bị
cái bóng ấy nhanh chóng vượt qua.
Cái bóng màu đỏ ấy chính là Mạc Phàm, thân thể do một thân chân khí vận hành, nên tốc độ duy chuyển,
sức mạnh đều hơn hẳn người học võ sử dụng nội lực rất nhiều. Cơ thể cùng tu vi của hắn đã bắt đầu lên tới Luyện Linh tầng 1 sơ kỳ, có thể cùng
so với tu chân giả rồi.
Đúng là công pháp Phệ Giai có khác, chỉ với nhập môn tầng 1 của một quyển đầu tiên là đã có thể so cùng với tiên nhân rồi. — QUẢNG CÁO —
Nhưng cũng không vì thế mà hắn chần chừ, Mạc Phàm đoán chừng rằng lúc mình đi tới giờ cũng sắp một tuần rồi. Mà theo tính toán của Nam và hắn thì đội quân giả ngố của Lưu U Quốc sớm đến thôi, ít nhất là hai tuần nữa.
Trận chiến này không giống với hai trận chiến quy mô lớn kia, nó chỉ là một
cuộc tấn công nhỏ nhằm việc phá hoại huyết mạch của Huynh Châu Quốc mà
thôi, nhưng mà như thế cũng ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm khó lường. Nhất
là những tên tu chân giả có pháp bảo có thể lấy linh khí từ tu chân giới sử dụng ở phàm giới.
Mặc dù số lượng của bọn này không nhiều, vì khi muốn sử dụng Đảo Linh Bài thì tu chân giải phải tự chém đứt căn cơ
của mình, khiến cho con đường đột phá cảnh giới tiếp theo bị pháp bỏ. Kệ cho những hạn chế như thế, vẫn có người tự trảm mình để có thể xuống
phàm giới kiếm chút Kim Tinh, dù sao cũng không phải ai cũng có đủ tư
chất để đột pháp bình cảnh.
Trong tính toán của hắn cùng Nam,
rất có thể Lưu U Quốc đầu tư một ít Kim Tinh để thuê một vài tu chân giả như thế tiến đánh huyết mạch. Dù sao huyết mạch vẫn là huyết mạch, đạp
đổ huyết mạch chính là đạp đổ cả mệnh của cả một đất nước.
Nhưng mà dù sao, Bích Vân cũng đã đi vào luân hồi. Huyết mạch giờ còn ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ cũng đúng, mà thôi cũng kệ. Chuyện Mạc Phàm hướng tới là Tiểu Ly Ly,
chứ đâu phải là bảo vệ Huynh Châu Quốc khỏi diệt vong đâu. Hắn làm tất
cả chỉ vì không muốn Thiên Đạo phát giác quá sớm mà thôi.
Mạc
Phàm cứ hướng tới doanh trại của Mộng Quân mà phóng tới. Sau đâu đó
khoảng chừng hai ba tiếng gì đấy thì hắn chạm mặt nàng, thế rồi cả đoàn
hơn trăm người đi về.
Trên đường đi, Mộng Quân nhận thấy được có cái điều gì đó khác thường từ sư phụ của mình.
“Sư phụ, người vừa luyện thành cái võ công nào hay sao, mà có một dòng khí màu đỏ nhè nhẹ bốc lên từ cơ thể của người thế?”
“Vậy à? Do ta sơ ý quá”
Nói rồi Mạc Phàm thu lại xích nguyên chân khí của mình, khiến cho cái khí
bốc lên từ người như thế liền biến mất. (Xích nguyên chân khí vốn là
chân khí, nhưng được Mạc Phàm cải biến lại cho phù hợp với bản thân)
Thấy một màn như thế Mộng Quân đã đoán chừng được, sư phụ mình đã lấy được cái công pháp gì đấy cực kỳ lợi hại.
…
Về đến doanh trại thì Nam thay thế Mạc Phàm, để bàn chuyện quân sự với Mộng Quân cùng Thủy Tứ.
Nghe Nam nói xong một tràn thì suýt chút nữa thì Mộng Quân cùng Thủy Tứ ngã
ngửa ra đằng sau. Anh mặc dù sở hữu một nguồn thông tin vô cùng nhiều,
vô cùng chính xác, nhưng các đánh nó như thế nào thì cũng không nghĩ ra.
Mộng Quân lúc này nhấp miếng trà để bình tĩnh lại.
“Chàng nói thật à… Biết lâu như thế mà lại chẳng nghĩ ra được một kế nào hay sao. Hai lần trước chàng làm nhanh lắm mà”
“Thì biết sao được, ta vô lực rồi. Bài thì đã hết, mấy tên này còn có thể
khắc chế được cách đánh dây dưa của ta nữa. Lần này ta thật sự hết cách
rồi… Đúng rồi Thủy Tứ, ngươi thông minh lanh lợi mà. Ngươi có nghĩ ra
được cách nào hay không” — QUẢNG CÁO —
Nghe Nam nói như thế, Thủy Tứ ngay lập tức lắc đầu.
“Trong khoảng thời gian đột xuất như này, tướng quân kêu tôi nghĩ cách thì cũng chả có cách nào hay”
Lúc này Mộng Quân nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn, từ tốn trình bày cách của mình.
“Thôi hai người đừng tranh nhau nữa. Quả thực thiếp có nghĩ ra một cách,
không biết có nên nói hay không, và đây chỉ là một cách dự phòng mà
thôi”
“Tướng quân/ nàng cứ nói”
Mộng Quân lấy từ trong người ra một tấm bản đồ vẽ lại toàn bộ địa hình của núi Vô Tử. Rồi chỉ tay vào một điểm.
“Lúc trước ta đi tìm chàng thì có đi ngang qua một cái hang động nhỏ. Trong
đó có ẩn dấu một con rắn rất lớn, tu vi không kém Luyện Linh tầng 6 là
mấy. Nếu quân địch cao nhất cũng chỉ có Luyện Linh tầng 5 đỉnh phong,
thì ta nghĩ rằng chi bằng lợi dụng con rắn này mà đả thương một chúng.
Đợi đến khi nguyên khí của cả hai bê cạn kiệt thì chúng ta ngư ông đắc
lợi”
Nam cùng Thủy Tứ bốn mắt nhìn nhau, suy nghĩ về cái kế này
của Mộng Quân. Quả thực có con rắn như thế thì tiện cả đôi đường, vừa
không mất công đánh tiếp, lại vừa có thể thu được một nội đan mở ra thêm con đường tu luyện nữa.
Nhưng liệu con rắn ấy có thực sự tồn tại như trong lời nói của Mộng Quân? Có một con quái thú trong phàm giới mà tu luyện đến trình độ như thế? Quả nhiên vẫn là nên đi kiểm tra thì
hơn.
“Đúng thật là kế hoạch này của nàng rất ổn xét về mặt lý
thuyết, nhưng chúng ta lại không biết có thể thực hiện được hay không.
Chứ bây giờ lỡ như thất bại một cái, thì nguy hiểm sẽ tăng lên hai lần
sau”
“Đúng vậy, ta cũng thấy không yên tâm lắm”
Trước lời nói của hai người, Mộng Quân đập bàn, khuôn mặt bỗng lặng tối lại, đôi mắt bắt đầu tỏ ra một tia sát khí.
“Ồ vậy là hai người nghĩ ra cách gì ổn thỏa sao? Lữ Mộng Quân này mong chờ lắm đấy”
Thấy như thế thì hai người Thành Nam, và Thủy Tứ im bặt.
Dù sao bây giờ kế hoạch của nàng cũng thuộc hàng tốt nhất, hai người có
hợp thêm mấy ngày nữa cũng không dám bày ra được một kế nào hay hơn
được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT