Cách Châu thân thủ nhanh nhẹn, tay cầm tiểu nguyệt
đao chém thẳng tới chỗ Mộng Quân. Nàng lập tức đưa thương lên đỡ một đòn này của hắn.
Tuy là tiểu nguyệt đao chỉ là một món vũ khí tầm
cực kỳ gần, không thể nào so với thương hay đao được, nhưng nó trong tay Cách Châu chẳng khác gì một món vũ khí đánh được ở mọi loại khoảng
cách. Cách Châu, hắn đã sử dụng loại đao này thành thạo đến mức tùy tâm
xuất chiêu rồi, thực lực cũng không kém Mộng Quân hiện tại là bao.
Hai người sai màn giao tranh ấy thì lùi lại một bước giữ khoảng cách. Mộng
Quân nhân lúc hắn không chú ý mà lấy ra một viên Linh Thốn Đan để bổ
sung linh lực, khi đã bổ sung đầy đủ linh khí trong cơ thể, thì nàng bắt đầu vận công dẫn truyền linh khí tuần hoàn khắp dọc cơ thể, gia tăng
cường độ cứng rắn của cơ bắp.
Lại vận thêm chút nội công vốn có,
toàn lực dùng thương đâm thẳng vào Cách Châu. Hắn ta thấy vậy chỉ cầm
một cây phi kiếm nhỏ bằng con dao gọt hoa quả, phóng tới hóa giải đòn
này của Mộng Quân. Nhưng đây chỉ là một hư chiêu của Mộng Quân, chiên
thức thật sự đang nằm ở phía sau!
Mộng Quân xoay thương, đánh bay phi kiếm của Cách Châu, rồi hướng mũi thương xuống đất, thẳng một cái
chân của hắn mà đâm tới. Nhưng cách biệt về kinh nghiệm chiến đấu của
hai người quá là to lớn, Cách Châu sớm đã đoán biết được một đòn toàn
lực đó của Mộng Quân chỉ là hư chiêu.
Hắn cử động nhẹ ngón tay của mình một cái, kích hoạt sợi tơ được gắn trên phi kiếm, khiến cho nó ngay lập tức quay về.
“Xẹt”
Khuôn mặt vốn hoàn mỹ của Mộng Quân, giờ đây lại bị phi đao của Cách Châu rạch cho một đường sâu tới mức lồi cả thịt ra.
Cách Châu tự đắc nhìn Mộng Quân nói.
“Nghe danh Lữ tướng quân anh dũng anh tài, võ nghệ cao cường, hóa ra cũng chỉ có thế. Một kiếm của Cách mỗ ta còn không chịu được, nói gì đến giao
tranh trực diện đây”
Mộng Quân đáp lại chỉ bằng một hành động đem Niết Bàn Hỏa Diễm đi chữa trị vết thương. Ngọn lửa màu đỏ cam ấy đi đến đâu, thì vết thương của Mộng Quân lại lành đến đó, chẳng mấy chốc cái
vết rạch trên mặt của nàng đã được chữa trị khỏi.
“Cám ơn Cách
tướng quân đã quan tâm. Giao tranh trực diện thì từ xưa đến giờ họ Lữ ta chưa hề ngán ai. Chỉ sợ là sở trường của Cách tướng quân đây không thể
nào phát huy hết được mà thôi” — QUẢNG CÁO —
Cách Châu chứng kiến một phương pháp chữa trị như thế liền chấn kinh, hắn ta chưa bao giờ thấy một con người bình thường nào mà lại có thể khống chế hỏa diễm để chữa thương như thế. Mộng Quân theo hắn đánh giá, không còn ở phạm trù con người bình thường nữa, mà là ở phạm trù tu chân giả.
Đây là lần thứ hai mà Cách Châu nhìn thấy được tu chân giả chinh chiến.
Hắn ta phần khích, chuẩn bị hết ám khí này đến ám khí khác trong người.
Thủy Tứ cũng nhanh chóng chuẩn bị lại đống tên của mình, Mộng Quân thì
lấy Linh Thốn Đan ra nuốt xuống.
Ba người cùng nhau tranh đấu hơn mười mấy hiệp. Không ai là rơi vào hạ phong, nhưng cũng không có người
nào chiếm được phần thượng phong. Hai người Mộng Quân và Thủy Tứ chỉ có
thể cầm chừng được với Cách Châu mà thôi.
Nhưng nàng cũng rất
nhanh nhạy ra ám hiệu cho Thủy Tứ. Dù tên Cách Châu có sở hữu nội lực
thâm hậu đi chăng nữa thì cũng có lúc phải tiêu hao, Mộng Quân giờ đã có Linh Thốn Đan bổ sung linh lực liên tục, còn Thủy Tứ lại có vô số mũi
tên được Nam giao cho. Hai người bọn nàng, nếu mà đánh theo kiểu tiêu
hao thì người bại chính là Cách Châu.
Hiểu được tâm ý của Mộng
Quân, Thủy Tứ bèn ra ám hiệu, rồi y thay những mũi tên to nặng thành vô
số mũi tên nhỏ, dễ dàng thuận tiện cho việc nạp tên. Mộng Quân cũng bắt
đầu dừng việc cắn đan lại mà trực tiếp dùng lực tay bóp nát, để cho linh khí từ những viên đan bốc lên, tiện cho việc sử dụng hô hấp để hấp thụ.
Lại nói ba người đại chiến hơn chục hiệp nữa, lần này Cách Châu bắt đầu rơi vào thế hạ phong. Đã có hai mũi tên của Thủy Tứ găm vào người hắn, còn
những đòn đánh trả về phía Mộng Quân cũng bắt đầu yếu ớt dần. Nhưng hai
người Mộng Quân và Thủy Tư vẫn như vậy, một giọt mồ hôi cũng không có.
Cách Châu dùng hết hết sức mình nắm lấy một tiểu phi kiếm, phóng thẳng về
phía Mộng Quân. Nhưng nàng dễ dàng dùng Thiết thương mà đỡ được nó. Nhân cơ hội Mộng Quân đỡ được, Cách Châu lúc trước thủ sẵn tiểu nguyệt đao
trong tay, bây giờ ngay lập tức xuất thủ, chém thẳng một đòn hiểm về
phía Mộng Quân.
Tuy được gọi là đòn hiểm, nàng lại cơ hồ không
coi một đòn của hắn ra gì, Mộng Quân vung thương một cái là liền phá
giải một trảm này của đội trưởng thủy sa.
Nhưng một điều nàng
không ngờ, đó chỉ là một đòn hư chiêu, đòn thật sự là một cú đạp cực kỳ
mạnh vào bụng của nàng. Khiến Mộng Quân văng xa hơn cả mét.
Trong lúc giao chiến với nàng thì Cách Châu đã tìm ra được khuyết điểm của
Niết Bàn Hỏa Diễm. Tuy nó có thể giúp Mộng Quân chinh chiến mấy chục
hiệp mà không mệt, nhưng nó lại có một điểm yếu đó là chỉ có thể chữa
được ngoại thương bên ngoài da, còn nơi nội thương thì cơ hồ Niết Bàn
Hỏa Diễm không thể nào chạm tới chữa trị được.
Vì một điểm yếu
này, nên Cách Châu đã nghĩ ra được cách đạp thẳng vào nội tạng của Mộng
Quân, khiến cho nàng nhất thời đau đớn, không thể vận động được.
— QUẢNG CÁO —
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến cho Thủy Tứ không kịp phản ứng. Y trong khoảnh khắc không kịp chú ý đến nhịp điệu của trận đấu, mới quay qua để nạp mũi tên lúc Mộng Quân đang chiếm thế thượng phong, nhưng khi vừa
quay lại thì đã thấy nàng nằm sõng soài trên mặt đất rồi.
Thủy Tư ngay lập tức bắn một mũi tên về hắn, nhưng Cách Châu quá mạnh. Hắn ta
chỉ cần phóng ra một cái tiểu phi kiếm, liền có thể chẻ đôi mũi tên của
Thủy Tư, không những thế còn xém lấy mạng y. Nếu y không đứng qua xa thì có lẽ một kiếm này của Cách Châu đã ghim thẳng vào đầu của Thủy Tứ rồi.
Chứng kiến một mà như thế, không khỏi khiến Thủy Tứ sợ chết khiếp. Hắn giờ
chỉ cũng chỉ cầu nguyện cho Mộng Quân sống qua một trận này thôi, chứ
giờ Thủy Tứ vô lực giúp đỡ rồi.
Đứng trước một Mộng Quân đang nằm đau đớn trên mặt đất vãi đầy máu tanh. Cách Châu nở ra một khuôn mặt bất đắc dĩ nói.
“Ta cùng ngươi xem ra cũng có chút quan hệ. Ngươi cũng là một tuyệt thế cao thủ có thể đứng hạng 12 13 trong Cao thủ bảng ở Lưu U ta, coi như ta
lần này cho ngươi một ân huệ. Chỉ cần ngươi đầu hàng, không kháng cực vô ích nữa thì ta liền có thể chừa cho ngươi một con đường sống”
Nghe thế Mộng Quân cố gắng gượng dậy, nhưng mỗi khi dùng sức thì bụng của nàng bắt đầu truyền ra những cơn đau đến thấu tâm can.
Thấy Mộng Quân ngu ngốc như thế, Cách Châu không thể nhịn nổi, bèn giải thích tình trạng của nàng hiện tại.
“Ngươi hiện tại đã trúng một chiêu Siêu Vu của ta. Toàn bộ kinh mạch, nội tạng và đan dược trong cơ thể ngươi đều đã bị phá bỏ. Ngươi càng gắng sức
chỉ càng làm tổn hại đến cơ thể của ngươi thôi. Ta khuyên ngươi nên từ
bỏ đi”
Nói rồi Cách Châu bước đến, ta cầm tiểu nguyệt đao chuẩn bị
giết Mộng Quân. Thì đột nhiên một ánh lửa bén lên, một thanh kiếm rực
cháy đâm xuyên qua bụng của Mộng Quân.
Nàng sau đó từ từ rút
thanh linh kiếm ra khỏi bụng , các vết thương từ đó mà cũng được hồi
phục. Rồi một kiếm, Mộng Quân chém bay cái tay cầm đao của Cách Châu.
Hắn ta đau đớn kêu lên, rồi ngay lập tức lùi lại.
Mộng Quân giờ đứng dậy, nàng vuốt mái tóc đen dài của mình, oai hùng nói.
“Bỏ đi? Công sức giữ nơi này của ta cùng chàng ấy lại bỏ đi dễ dàng thế à.
Nơi đây là Huynh Châu Quốc, ta mặc dù ghét cái tên cẩu hoàng đế đó,
nhưng ta không hề ghét Huynh Châu Quốc một tí nào. Họ Lữ này thà làm tội đồ thiên cổ của tất cả người dân ở Huynh Châu Quốc, cũng không muốn làm một vị tướng ở dưới Lưu U Quốc”
Thấy Mộng Quân bá khí như thế,
Cách Châu bắt đầu hoảng sợ nàng. Hắn không ngờ lại gặp một đối thủ khó
xơi đến như thế. Hắn cứ tưởng nàng chỉ đứng đâu đó ở hạng 12 13 ở cao
thủ bảng, nhưng không ngờ chỉ sau một đòn tự trảm như thế, Mộng Quân
liền có thể đứng 8 9 trong giới cao thủ, đẳng cấp ngang bằng với Cách
Châu. — QUẢNG CÁO —
Bây giờ hắn cũng không còn chiến được tiện nghi khi giao đấu với nàng nữa.
Tay thì đã bị cụt, nội lực cũng bị hao phí hết, kể cả ám khí cũng tung
ra gần hết, những thứ còn lại chỉ là tiểu nguyệt đao trên tay hắn mà
thôi.
Quân tử tuy có thể nhục nhưng không thể thua!
Cách
Châu dùng một tiểu nguyệt đao còn lại phóng tới, đánh lé Mộng Quân. Với
tu vi tầng 7 trung kỳ mới đột phá của mình, Mộng Quân nhẹ nhàng dùng
linh kiếm xẻ đôi thanh tiểu nguyệt đao của hắn. Cuối cùng thì Cách Châu
cũng đợi được tới lúc nàng bận ra tay mà kêu to.
“Tứ lão hộ giá!”
Nhưng kêu tứ lão, tứ lão lại chả có một ai trả lời.
Vừa nhìn qua thì Cách Châu thấy một cảnh tượng kinh hoàng nhất trong cuộc
đời của mình, có lẽ hắn sẽ không bao giờ quên cái khoảnh khắc này cho
đến lúc chết. À mà thời gian để quên đoạn ký ức kinh hoàng này chả còn
lại bao nhiêu.
Mộng Quân một tay cầm Thiết thương đâm thẳng một
nhát chí mạng, xuyên qua yết hầu của Cách Châu. Những giọt máu thanh
tưởi nhuộm đỏ cả kim giáp của hắn.
Toàn lực một kích này quả thực đã khiến Mộng Quân hao hết toàn bộ sức lực của mình. Nàng ta quỳ rạp
bên thân thể không đầu của Cách Châu mà khuôn mặt đỏ bừng lên, hơi thở
dồn dập, tay thì rung lên từng hồi tê nhức.
Lúc này, từ đằng xa
Thủy Tứ nạp lại một mũi tên, bắn thẳng về phía Mộng Quân. Mặc dù mệt
mỏi, nhưng phản xạ của nàng cũng kịp bắt mũi tên này của y. Trên mũi tên này có một túi gấm màu đỏ nhỏ, trong đó có chứa hai viên Dưỡng Thương
Đan với lời nhắn.
“Thành tướng đã đưa cho tôi ba viên đan này. Ngài
ấy có từng dặn, tướng quân trên chiến trường ắt hẳn sẽ có kẻ tìm cách
phá hết đan dược mà ngài mang theo, nên đặt biệt kêu tôi gói hai viên
đan này lại vào một cái túi gắm. Khi nào ngài cần thì dùng tên bắn qua
cho ngày”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT