“Để bàn dược chính sự thì ít nhất ta phải cho tướng quân một cái tín nhiệm chứ nhỉ. Ngài có muốn nghe không?” Nam dùng hết sự chân thành của mình mà nói ra. Trong giao tiếp, cách để đối phương tin tưởng và mở lòng với mình thì chỉ có một con đường duy nhất, sự chân thành. Chỉ có sự chân thành là có thể khiến hai người đạt được sự tin tưởng tuyệt đối. Khi tin tưởng tuyệt đối thì mới có thể bàn dao công chuyện một các thuận lợi nhất! Nam chính là dùng bí mật và sự chân thành của mình để đổi lấy sự tín nhiệm cao nhất của Lữ Mộng Quân.

“Được ngươi nói đi!” Lữ Mộng Quân cũng tò mò không biết anh đang nắm cái bí mật gì mà lại có thể mang ra nói trước khi bàn về Mãnh Hồ Vương như thế.

Nam ngồi xuống, nuốt nước bọt một cái rồi bắt đầu nói.

“Cái buổi tối, lần đầu ta chiến đấu với Tư Lỗ chắc ngài đã nhận ra được điều gì đúng không?”

“Đúng, ta có nhận ra là khi chiến đấu ngươi dường như là một con người hoàn toàn khác. Một con người được tôi rèn qua vô số trận chiến, cực kỳ thiện chiến, nhưng khi đánh bại Tư Lỗ xong thì ngươi đột nhiên chiến khí ngút trời đó của ngươi ngay lập tức biến mất. Đến cả ta cũng không cảm nhận được”

Nam nghe thế vỗ tay tán thưởng.

“Tướng quân quả đúng là một có một đôi mắt tinh tường mà. Nhưng không phải dường như mà “chúng ta” là hai người hoàn toàn khác biệt. Tuy ta không biết giải thích ra sao nhưng tướng quân cứ tạm hiểu là cơ thể này không chỉ có một người mà có tới tận hai! Cái tên đấu với Tư Lỗ chính là chủ nhân chân chính của cái cơ thể này, Diệp Mạc Phàm. Còn ta là Thành Nam, một kẻ nương nhờ nơi đây”

Nghe thế Lữ Mộng Quân chấn kinh một phen, cái người này đang lảm nhảm cái gì vậy. Làm sao một con người lại có hai linh hồn cơ chứ? Thấy nàng ta không tin, Nam bèn cưỡng chế bức Mạc Phàm ra. Hắn vừa điểu khiển, xém chút nữa là theo thói quen quỳ xuống hành lễ, nhưng mà Nam ngay lập tức ngăn lại rồi nói cho hắn về tình hình lúc này của hai người.

“Hắn ta không nói đúng đâu tướng quân, ngài hoàn toàn có thể nhận biết chúng tôi qua màu mắt mà”

Quả thực khi quan sát kỹ “Mạc Phàm” này thì Lữ Mộng Quân mới thấy chiến khí tỏa ra ngút trời từ hắn, không những thế đôi mắt màu xanh lục của Thành Nam cũng được thay bằng một đôi mắt đen tuyền không thể nhìn rõ được. Nếu như Nam, Lữ Mộng Quân có thể nhìn mà ngầm đoán ý, thì đối với Mạc Phàm, nàng ta không thể nhìn được thâm sâu như nào.

Hai người này quả thực là hai người khác!

“Được rồi, ngươi kêu Thành Nam ra đây đi. Ta cũng đoán chừng cái ý định tiết lộ của hắn chưa kết thúc” Lữ Mộng Quân thở một hơi lạnh nói với Mạc Phàm. Nàng ta càng ở lâu với cái tên Mạc Phàm thì càng cảm thấy run sợ, từ cơ thể hắn ta dường như sản sinh ra vô tận sát khí vậy. Cực kỳ không thoải mái.

“Được, ta kêu cái thằng lười đó ra” Nói rồi đôi mắt đen nhánh của hắn ngay lập tức bị thay thế bởi một đội mắt màu xanh lục. Vừa ra thì Nam ngay lập tức biểu lộ một cái biểu cảm hài lòng, anh không ngờ ở cái thời đại này vẫn có người sắc xảo đến vậy, chỉ bằng vài câu nói mà đã đoán ra việc Nam nói chưa kết thúc. Quả thực đúng như lời Ma Vương Thiên Tọa khen thưởng, người này không tầm thường một tí nào.



“Không hổ danh là Lữ tướng quân, mắt nhìn quả thực bất phàm”

“Đừng nói xàm nữa. Mau nói cái bí mật của ngươi ra đây”

Nam nghe nàng ta nói vậy liền cười khổ một cái, tay anh triệu ra hệ thống, rồi từ trong hư không mang ra một cây Thiết thương. Cái hành động này của Nam lại một lần nữa làm Lữ Mộng Quân ngạc nhiên không nói lên lời. Nam đặt cây thương lên bàn rồi nói.

“Cái bí mật này của tôi chính là điểm trọng yếu của đại sự mà chúng ta sẽ bàn đấy, ngài nhớ lắng nghe kỹ nha, cái này hơi khó hiểu đó”

“Được rồi, ngươi giải thích đi”

“Ta có một cái thứ được gọi là hệ thống. Nó giống như là một cái quyển sách sáng tạo vậy, ta có thể dùng Kim Tinh thạch để đổi lấy những thứ mình cần. Công pháp tu tiên, đan dược, pháp khí, phù chú, khôi lỗi. Nếu đủ tiền thì ta liền có thể đổi ra. Mà cái chuyện ta sắp bàn với tướng quân đây có liên quan rất nhiều đến tính năng cung cấp này của hệ thống”

“Ngươi nói thế chẳng lẽ đây chỉ là một tính năng trong vô vàn tính năng?”

“Đúng vậy, nhưng mà bây giờ nói ra thì không cần thiết cho lắm, cho nên cho ta vào thẳng vấn đề. Trong vòng 6 tháng nữa thì Mãnh Hồ Vương sẽ mang 50 vạn quân của hắn đánh tới đây”

Nghe tới đấy Lữ Mộng Quân ngay lập tức đập bàn, đôi lông mài của nàng nhíu xuống, nàng ta nói.

“Chuyện Mãnh Hồ Vương là chuyện bí mật sao ngươi biết? Vả lại khi tình báo báo về thì 1 năm nữa bọn chúng mới tới đây và quân của chúng chỉ có 4 vạn thôi!”

Nam thấy Lữ Mộng Quân giận dữ như thể, anh không những không quan tâm mà còn ung dung nói.

“Tên mật báo cho tướng quân chính là gián điệp, có rất nhiều điểm mà ta hiện giờ không tiện chỉ ra, nhưng với ánh mắt sắc xảo của ngài thì ta tin rằng ngài hoàn toàn có thể nhận ra điểm khác thường. Còn về chuyện làm sao ta biết thì ta xin giữ bí mật, một trong những quy tắc của một nhà báo thì không bao giờ tiết lộ nguồn tin của mình. Mong tướng quân hiểu cho”



Lúc này Nam lấy từ trong hệ thống ra một cái ấm trà còn nóng, rót cho Lữ Mộng Quân uống cho hạ quả. Một hơi nàng uống cạn cái ly trà này quả thực khác thường, nó không hề giống với bất kỳ loại trà nào mà nàng từng thưởng thức qua. Đương nhiên là trà Litop nó phải khác rồi, nếu giống thì sao được gọi là Liptong được.

Nàng bây giờ mới bình tĩnh, bắt đầu bàn chính sự với Nam.

“Thế ngươi có biện pháp gì không, chứ với quân số như thế thì nhất thời ta không có cách nào chống lại được hắn ta. Mãnh Hồ Vương nổi tiếng hung tàn thiện chiến, đoàn quân của hắn ta cũng vậy, dúng mãnh không kém”

Nam nhấp một chút trà, vẻ mặt cực kỳ khó đoán. Anh lấy từ trong người ra một tờ giấy lớn, trong đó là chi tiết kế hoạch tiến đánh ra sao, quân địch rút như thế nào, đều được Nam ghi rõ, anh nói.

“Ta có một biện pháp, nó có tên là Thanh Dã…….Tuy quân của Mãnh Hồ Vương vừa nhanh vừa mạnh, nhưng nếu không có lương thực thì cũng không làm nên trò trống gì. Cái kế của ta chính là ngăn tất cả đường tiến lùi của hắn ta, rồi chặn luôn nguồn cung cấp lương thực. Dù có 50 vạn hay 500 vạn thì cũng phải tự diệt thôi!”

Lữ Mộng Quân nhìn cái bản mà Nam vẽ ra, có chút tán thưởng, không ngờ ngoài nàng ra thì cũng có một người tẻ như thế mà am hiểu chiến thuật đến như thế. Quả thực là kỳ tài khó tìm! Cũng phải thôi, Thành Nam đã từng có một thời gian ngồi nghiền ngẫm lại các chiến tích và thất bại của ông cha ta mà, mọi người cũng không nên quên rằng, một trong những chiến thuật gia tài giỏi nhất Việt Nam cũng chỉ là một ông giáo dạy sử. Thông hiểu lịch sử tức am hiểu toàn bộ cách chiến đấu từ cổ chí kim.

“Ngươi có chắc là cái này thành công không đấy”

“Nếu bình thường là sáu phần thành công, nhưng giờ quân ta có thêm một thứ nữa, Diệp Mạc Phàm. Một mình hắn ta cũng đủ cân cả đoàn quân trăm người rồi, nên cái kế hoạch này là tám phần thành công! Ngài cứ yên tâm”

Thấy Nam khẳng định chắc nịt như thế, Lữ Mộng Quân cũng muốn thử một phen, chứ giờ binh pháp của nàng ta chưa đủ để đưa ra phương án nào khắc chế lại quân số hung hãn này.

“Thế ngươi có cần gì không?”

Nam nở ra một nụ cười tự tin nói.

“Như cái bí mật hệ thống của ta lúc trước. Hiện tại ta chỉ cần nguồn Kim Tinh của ngài là được rồi. Chuyện tăng cường quân trang, lương thực, hay vật liệu xây dựng chỉ cần có Kim Tinh là được” Vừa nói xong thì Lữ Mộng Quân lấy từ hông mình ra một cái lệnh bài, nàng ta quăng nó cho Nam, nói.

“Được! Lần này ta tin ngươi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play