Tư Lâm đứng ở trên đài nhìn hai người chiến đấu. Lẩm bẩm: "Hoàng Hải tiểu tử này phản ứng rất nhanh! Hắc hắc. . . Ta cũng biết, để cho bọn họ đánh nữa nhất định sẽ bưu đầu sức trán a." Nguyên lai hắn một mực tính toán Hoàng Hải, từ khi biết Hoàng Hải là đệ tử Thu Ý, Tư Lâm đối với Hoàng Hải cảm thấy hứng thú, mà lại vừa vặn hắn cùng Bạch Vân có mâu thuẫn, vì thế hắn mới trù tính đem Bạch Vân khiêu chiến Hoàng Hải. Hắn cũng muốn nhìn một chút lợi hại chân chính của Hoàng Hải.
Mà tràng thượng hai người đang đọc chú ngữ lại không biết tình huống bên ngoài, một lát sau, Bạch Vân ma pháp rốt cục hoàn thành, bất quá sắc mặt hắn lại có chút tái nhợt. Nhìn về phía Hoàng Hải, hắn biết phải làm cho Hoàng Hải không thể phát xuất ma pháp, bằng không thì chính hắn sẽ thất bại.
Hét lớn một tiếng: "Phong Chi Áo Nghĩa!" Nhất thời hướng Hoàng Hải tiến lên, tay hắn cũng từ từ xuất hiện một thanh sắc quang cầu như quả bóng. Mọi người ở phía dưới khi nghe được Phong Chi Áo Nghĩa đều nổ tung vỡ òa. Phong Chi Áo Nghĩa, lục cấp công kích.
"Không nghĩ tới hắn lại muốn sử ra lục cấp ma pháp, thảo nào dùng thời gian lớn như vậy, một cái Phong Chi Thủ Hộ gia cố thêm Phong Chi Áo Nghĩa, hai cái cao cấp ma pháp! Không biết Tiểu Hải có thể tiếp được hay không." Mà bọn Hải Dũng là có chút lo lắng, cao cấp ma pháp dùng Phong thuẫn có thể kháng cự không được.

"Yên tâm đi! Chúng ta đối với Tiểu Hải phải có tín tâm." Đức Bỉ nói rằng. Tuy rằng như vậy, nhưng tay hắn cũng nắm chặt lại chăm chú. Mấy người cũng không nói chuyện, con mắt nhìn chằm chằm trên đài.
Trên đài, Bạch Vân thanh sắc quang cầu trên tay mỗi lúc lớn hơn một chút, sắc mặt hắn thì tái nhợt một ít. Ngay khi Bạch Vân đi tới vị trí ba thước tả hữu chung quanh Hoàng Hải, Hoàng Hải ngẩng đầu quát lên "Phong Chi Thủ Hộ!"
Hoàng Hải rốt cục cũng hoàn thành ma pháp, nhất thời Bạch Vân công kích đánh tới."Oanh!" Bên ngoài phong thuẫn không thể ngăn cản dù một giây, sau đó đánh tới trên Phong Chi Thủ Hộ. Nhất thời thân thể Bạch Vân không khỏi lui lại mấy bước, sắc mặt càng tái nhợt, nhưng bởi có Phong Chi Thủ Hộ nên không thụ thương. Trái lại Hoàng Hải, lại chật vật rất nhiều, dù sao sanh xúc xuất thủ, nhất thời bị tung lên vài thước, không ngừng thở hổn hển. Có Phong Chi Thủ Hộ, hắn cũng không có thụ thương gì; bất quá ma lực cũng tiêu hao quá lớn, mới vừa phát hiện Bạch Vân dùng Phong Chi Thủ Hộ, hắn cũng biết Bạch Vân sẽ chuẩn bị cao cấp ma pháp, mà Phong Chi Thủ Hộ đại khái mất khoảng ba giây thời gian, mới có khả năng đả khai. Vì thế hắn buông tha công kích, chỉ dùng phòng ngự ma pháp, mà phong thuẫn căn bản không có tác dụng, mới vừa rồi bị Bạch Vân công kích có thể thấy được điều đó.
Hai người cứ như vậy nhìn chăm chú vào đối phương, cũng không có công kích. Bởi vì có Phong Chi Thủ Hộ dù là công kích cũng không được cái tác dụng gì, bọn họ đang đợi, chờ Phong Chi Thủ Hộ đối phương tiêu thất.
Mà ở dưới đài mọi người cũng đều an tĩnh lại, thấy Hoàng Hải không có việc gì, Hải Dũng mấy người cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Còn Khắc Đông ở trong góc, khi bọn họ hai người công kích thân thể cũng đã đứng lên, chăm chú nhìn chằm chằm hai người trên đài.
Kinh qua một hồi nghỉ ngơi, Bạch Vân sắc mặt tốt hơn rất nhiều. Nhìn Hoàng Hải mở miệng nói: "Trước đây thật là ta xem thường ngươi! Bất quá muốn ta chịu thua là không có khả năng."
"Ta trước đây cũng xem thường ngươi, bất quá ngươi cũng quá kiêu ngạo, ta không thể như vậy làm đá lót đường của ngươi." Hoàng Hải đáp.
"Xem ra là ta đụng tới cái ngạnh đinh, bất quá nếu đã như vậy sẽ không có đất để hối hận, để ta nhìn xem ngươi có bao nhiêu cường hãn, là thua ta cũng tâm phục khẩu phục." Bạch Vân nói. Tuy rằng trước đây hắn có chút không thích Hoàng Hải, bất quá hiện tại hắn đã không hề hận Hoàng Hải.
"Ta biết, ngươi kỳ thực là vì chuyện Lệ Mỹ đối với ta có thành kiến; thực ra ngươi biết không? Ngươi ở tại lớp đắc tội rất nhiều người! Nhiều bằng hữu chẳng lẽ không tốt hơn so với nhiều cừu nhân sao?" Hoàng Hải hỏi. Bị Hoàng Hải nói tới điểm yếu, Bạch Vân sắc mặt đỏ lên, không khỏi có chút xấu hổ."Ngày hôm nay chúng ta mặc kệ ai thắng ai thua đều tốt, sau này kết giao làm bằng hữu không tốt sao?" Hoàng Hải lần thứ hai hỏi.

"Ngạch?" Bạch Vân không khỏi bất lăng, chợt cúi đầu. Hoàng Hải cũng không quấy rối. Tư Lâm nhìn hai người, không khỏi gật đầu. Một lát sau, Bạch Vân ngẩng đầu quay sang Hoàng Hải cười nói: "Hoàng Hải, cảm ơn ngươi! Ta nghĩ ta đã minh bạch sau này sẽ làm như thế nào rồi! Có thể có được người bằng hữu này ta thật cao hứng." Hắn trước đây rất cao ngạo, là bởi vì thực lực bản thân hắn, còn có gia tộc của hắn."Bất quá, Hoàng Hải, nếu như ta thực sự bại bởi ngươi, vậy sẽ thực hiện lời ta hứa. Hiện tại chúng ta phải quyết tâm phân thắng bại a!" Tại giờ khắc này Bạch Vân chiến ý bạo tăng.
Hoàng Hải vừa từ trong mắt Bạch Vân thấy được chân thành, mà thấy hắn lúc này cuồng nhiệt, nhất thời cũng khiến hắn nỗi lên hiếu thắng chi tâm. Nói: "Tốt! Chúng ta sẽ một kích định thắng bại!"
Hai người đều cười cười, sau đó đều chuẩn bị khởi ma pháp. Bạch Vân cũng biết, Phong Chi Thủ Hộ của hắn thời gian so với Hoàng Hải ngắn hơn; nhìn thoáng qua ma pháp bỗng trong tay, lúc này tại trên ma pháp bổng một khỏa thanh sắc tinh thạch rõ ràng ảm đạm đi rất nhiều! Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, sau đó bắt đầu niệm động chú ngữ.
Nhìn thật lâu chưa từng thấy đối thủ nào như hai người, phía dưới mọi người không khỏi có chút không kiên nhẫn, bắt đầu nghị luận lên."Chuyện gì xảy ra a? Rốt cuộc đánh hay không đánh a?"
Nghe nói như thế, đứng ở góc Khắc Đông cùng Hải Dũng bọn họ đều nhíu nhíu mày. Mà chủ nhân thanh âm mới nói lại dẫn tới vô số đạo ánh mắt sát nhân nhìn về phía hắn, khiến hắn không biết làm sao chỉ cúi đầu, không dám nói thêm câu nào nữa.
Trên đài, rốt cục trong ánh mắt chờ mong của mọi người cũng di chuyển.
Đầu tiên hoàn thành chính là Bạch Vân, hắn Phong Chi Thủ Hộ trên người cũng đã tiêu thất!"Toàn Phong Trảm!" Một đạo thanh sắc đao ảnh từ từ thành hình, hắn không có vội vã công kích, bởi vì Phong Chi Thủ Hộ của Hoàng Hải còn không có tiêu thất, hơn nữa đây là hắn dùng sở hữu ma lực sử xuất công kích cực mạnh! Nếu như thất bại hắn sẽ không có bất luận cái lực lượng gì. Sau khi sử ra ma pháp này thì mặt của hắn không có một tia huyết sắc.
Ngay khi thanh sắc đao ảnh của Bạch Vân càng ngày càng dầy, Hoàng Hải ma pháp cũng hoàn thành! Bất quá Hoàng Hải sắc mặt cũng tái nhợt. Nhìn về phía Bạch Vân: "Ta dùng chính là Phong Chi Áo Nghĩa!" Tay trái xuất hiện thanh sắc quang cầu!

Nghe được Hoàng Hải nói, Bạch Vân sắc mặt càng thêm trắng, cười nói: "Xem ra, ta sẽ bị thua! Vậy tiếp ta một đao a! Trảm!" Nhất thời thanh sắc đao ảnh hướng Hoàng Hải chém xuống! Nhìn đao chém xuống tới Hoàng Hải cũng di chuyển! Tay trái hướng về đỉnh đao ảnh đánh tới.
"Oanh!" Đao cầu va chạm, nhất thời thanh mang bắn ra bốn phía, khói đặc tràn ngập. Mà Bạch Vân khi chém ra một đao, liền sau đó cả người đều nằm trên mặt đất. Mà tràng hạ mọi người cũng chăm chú nhìn chằm chằm vị trí khói đặc trên đài! Vắng vẻ không một tiếng động. Hải Dũng bọn họ trong lòng không khỏi khẩn trương lên.
Rốt cục, khói đặc tán đi, khi mọi người nhìn kỹ thấy một đạo thân ảnh đi ra, bất quá hình dạng đã có phần chật vật, trên người y phục đều phá! Nhìn bóng người đi tới, phía dưới Hải Dũng bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Nhất thời vang lên tiếng vỗ tay.
Hoàng Hải đi tới bên người Bạch Vân, cười hướng hắn vươn tay. Nhìn cánh tay của Hoàng Hải, Bạch Vân cười cười, sau đó yếu ớt nói: "Sau này ta chính là người của ngươi, ngươi cũng không thể khi dễ ta!"
"Đừng! Ta nuôi không nổi ngươi!" Hoàng Hải lập tức nói.
"Ha ha ~" nhất thời hai người cười ha hả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play