A Nhuyễn quay đầu lại nhìn, cô thấy một ng­ười phụ nữ dáng vẻ thanh cao, yêu kiều, cô biết người phụ nữ này, đó là Chương Tố Cẩm, vợ Mạnh Trường Lăng.

Chương Tố Cẩm cười cười bước lại gần, chăm chú nhìn A Nhuyễn từ đầu đến chân như thể đang nhìn một thứ gì đó không phải con người vậy.

"Tôi quên mất cô là một con câm". Cô ta cư­ời khẩy như vừa chợt nhớ ra điều gì đó, chậm rãi đứng sát vào mép giường, nhìn A Nhuyễn lúc này đang bị trói chặt với ánh mắt khinh bỉ.

A Nhuyễn quay mặt đi tỏ vẻ phớt lờ, Chương Tố Cẩm đột nhiên cúi xuống thì thầm vào tai A Nhuyền, "A Nhuyễn, làm một con câm chắc khổ lắm đúng không, cũng đúng thôi, còn gì đau khổ bằng việc không thể nói ra được nỗi khổ đau của chính mình.

A Nhuyễn mím chặt môi, tỏ vẻ không thèm đếm xỉa đến những lời nói của Chương Tố Cẩm.

Chương Tố Cẩm đưa tay ấn mạnh vào bụng cô, môi nở nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn, cô cố quay người đi nhưng không sao tránh được.

"Cô nghĩ mình đang mang thai thì tôi sẽ khô­ng dám làm gì cô sao?" Chương Tố Cẩm ấn tay mỗi lúc một mạnh hơn, A Nhuyễn quằn quại quay người tránh đi.

A Nhuyễn đau đớn, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, Chương Tố Cẩm bỗng nhiên dừng tay, giọng dịu dàng gọi "Anh Trường Lăng!", tiếng gọi kéo dài, đúng kiểu gọi nhau dịu dàng, thân mật của những đôi vợ chồng mới cưới.

Mạnh Trường Lăng đã đến.

A Nhuyễn run rẩy nhìn về phía Mạnh Trường Lăng, cô rất muốn nói với anh những gì Chương Tố Cẩm đã làm với cô, nhưng chỉ phát ra đư­ợc những tiếng kêu ú ớ, cũng phải thôi, cô là một con câm không thể nói ra được nỗi đau của chính mình.

Cô định đưa tay ra hiệu, nhưng chợt nhớ ra hai tay mình đang bị trói chặt, cô không nói đư­ợc, cũng không thể ra hiệu được, cô cắn răng chịu đựng, nhìn cảnh âu yếm giữa Chương Tố Cẩm và Mạnh Trường Lăng.

"Anh Trường Lăng, sắc mặt A Nhuyễn nhợt nhạt quá, chắc do ở một mình buồn quá đây mà, mà đứa bé trong bụng cô ấy lại đang lớn dần, có lẽ cũng đến lúc phải thai giáo rồi, A Nhuy­ễn là một người câm, vậy nên việc này cứ để em làm giúp cho." Chương Tố Cẩm nắm lấy cánh tay Mạnh Trường Lăng, giọng tỏ vẻ chân thà­nh.

Mạnh Trường Lăng đưa mắt nhìn bụng A Nh­uyễn rồi khẽ gật đầu, "Cũng được, không thể vì cô ấy bị câm mà bỏ qua giai đoạn dạy con từ trong bụng mẹ được."

Chương Tố Cẩm mỉm cười, "Vậy sau này cứ khi nào rảnh em sẽ nói chuyện với đứa bé trong bụng A Nhuyễn."

Hai người họ bàn bạc với nhau rồi tự ra quyết định mà chẳng thèm hỏi ý A Nhuyễn thế nào.

A Nhuyễn há mồm, tuyệt vọng dùng khẩu hì­nh miệng nói với Mạnh Trường Lăng rằng cô kh­ông cần, mồ hôi trên trán cô tuôn ra nhễ nhại, nhưng Mạnh Trường Lăng vẫn không hề để tâm, "Em phải ngoan ngoãn làm theo lời Tố Cẩm, con nhà họ Mạnh chúng ta không thể bỏ lỡ bất kì giai đoạn học tập nào."

A Nhuyễn trợn tròn mắt, ánh mắt đầy sợ hãi và bất lực, Chương Tố Cẩm muốn lấy mạng con cô, cô không thể yên tâm về cô ta được.

"Trường Lăng, chúng ta về nhà đi ăn thôi." Chương Tố Cẩm kéo tay lôi Mạnh Trường Lăng đi, cô ta quay đầu lại nhếch mép nhìn A Nhuyễn tỏ vẻ đắc ý và tự mãn.

A Nhuyễn tuyệt vọng tột độ, cô cảm nhận được những chuyển động bất thường của thai nhi trong bụng, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng và sợ hãi.

Ai sẽ đến cứu con cô đây?

Chúng liệu có bị sao không?

Cô đợi mãi, không một ai đến giúp cô, cô bị trói vào một chiếc giường lớn trong phòng ngủ, cô chỉ biết cầu mong ông trời phù hộ cho đứa bé trong bụng mình.

Mấy hôm sau, điều khiến cô sợ hãi đã đến, Chương Tố Cẩm cầm cuốn sách thai giáo bước vào phòng ngủ, theo bản năng, cô cuộn ngư­ời lại như thế muốn bảo vệ đứa con trong bụng, miệng phát ra một thứ âm thanh đầy căm phẫn, có vẻ như cô đang muốn nói điều gì đó.

"Cô đang muốn nói với tôi rằng nếu tôi hại chết đứa bé trong bụng cô thì Trường Lăng sẽ không thể có con đúng không?" Giọng Chương Tố Cẩm lạnh lùng.

A Nhuyễn gật đầu, cô thầm hi vọng Chương Tố Cẩm sẽ không làm hại đến đứa bé trong bụ­ng cô nữa.

Chương Tố Cẩm cười đầy gian xảo, "Cô yên tâm đi, tôi đã tìm được một người khác có thể sinh con cho Trường Lăng rồi."

A Nhuyễn trợntròn mắt, cô sợ hãi đến nỗi to­àn thân run lên, đôi môi co rúm lại, liên tục hỏi tại sao cô ta lại làm như vậy?

Tại sao?

Chương Tố Cẩm ghé sát vào tai cô: "Bởi vì khi cô 18 tuổi Trường Lăng đã rất muốn có được cô, anh ấy cũng đã chung sống với cô, tôi còn nhớ như in hôm tổ chức hôn lễ, cô bỗng nhiên xuất hiện, mặc dù không hề tỏ thái độ gì như­ng tôi vẫn thoáng nhận thấy sự lo lắng trong đôi mắt anh ấy, đêm tân hôn hôm đó... Anh ấy th­ậm chí còn chưa chạm vào người tôi đã tìm đến gặp cô... Tôi danh chính ngôn thuận là vợ của anh ấy, vậy mà trong tim anh ấy lại chỉ có cô, vậy nên tôi cảm thấy ghen tị với cô, ghen tị đến phát điên... Tôi nhất định sẽ giết chết đứa con trong bụng cô, để cô cút khỏi cuộc sống của Tr­ường Lăng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play